Editor: Moonliz
"Vậy nên, bí mật mà cháu đã giấu là gì?"
Sau năm đầu tiên kể từ khi cuộc chiến tranh kết thúc , các thành viên Hội Phượng Hoàng tập trung đông đủ tại số 12 Quảng trường Grimmauld – dinh thự của nhà Black để ăn uống sum họp.
Sirius Black đã cải tạo lại nơi này hoàn toàn, loại bỏ những bức tranh cũ kỹ cùng các đồ trang trí cổ lỗ. Thay vào đó, không gian được bao phủ bởi tông màu đỏ và vàng sáng rực, cùng với các món nội thất hiện đại của Muggle.
David là thành viên trên danh nghĩa của Hội Phượng Hoàng, vì bận rộn với công việc nên ông không thể đến. Còn Esther đang được nghỉ phép lại có thời gian để tham gia.
Chú Sirius hỏi câu này vào lúc bữa tiệc đã sắp kết thúc, khi mọi người đều no nê và đang trò chuyện vui vẻ. Lupin và Tonks đang bận rộn với cậu con trai nhỏ Teddy mới hơn một tuổi. Cậu bé liên tục quẫy đạp đòi rời khỏi vòng tay mẹ, với tay về phía Esther để được bế.
Esther đón lấy cậu nhóc. Vì cơ thể của một đứa trẻ quá mềm mại, nên cô không dám dùng sức, động tác bế cũng trở nên cứng nhắc, chẳng dám cử động. Trong khi đó, Teddy lại vô cùng thoải mái. Cậu bé cuộn tròn trong lòng cô, vừa ê a những âm thanh không ai hiểu nổi, vừa cười tươi rói, thể hiện rõ sự vui vẻ.
Tonks thấy vậy cười phá lên: "Nhóc Teddy nhà chúng ta còn nhỏ mà đã biết đòi chị gái xinh đẹp bế rồi kìa!"
Một câu nói khiến mọi người trên bàn ăn bật cười vui vẻ.
Hôm nay mọi người đều có mặt đầy đủ, trừ cụ Dumbledore đang nghỉ hưu và tận hưởng kỳ nghỉ. Thành viên Hội Phượng Hoàng bao gồm gia đình Weasley, Harry, Hermione, và cả Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Kingsley Shacklebolt đều tham gia.
Dĩ nhiên, không đời nào giáo sư Snape lại lãng phí thời gian để trò chuyện và ăn uống với đám người này, nên ông ấy không đến. Dù Harry đích thân viết thư mời, nhưng giáo sư Snape vẫn lạnh lùng từ chối, thậm chí còn không thèm nhận thư.
"Vậy nên, bí mật mà cháu đã giấu là gì?"
Chú Sirius vẫn kiên trì truy hỏi.
Chú ấy đã nghe Harry kể về những biểu hiện kỳ lạ của Esther trong những năm qua. Sau đó, chú ấy hỏi cụ Dumbledore, nhưng cụ không muốn tiết lộ. Cụ chỉ nói: "Tôi đã hứa sẽ không tiết lộ bí mật của cô bé với người khác rồi. Nếu anh thực sự muốn biết, tại sao không tự mình hỏi cô bé?"
Vậy là chú Sirius giữ điều đó trong lòng suốt thời gian dài. Trong cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, chú ấy không nhịn được nên đã hỏi Esther.
Câu hỏi của chú Sirius lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Dù không ai lên tiếng, nhưng ai nấy đều tò mò dựng thẳng tai nghe ngóng, chờ câu trả lời của Esther.
Esther thở dài. Hiện tại, Voldemort đã chết, mọi chuyện đều đi đến hồi kết. Tất cả những gì cô biết về tương lai đã trở thành quá khứ. Nói cách khác, cô không còn khả năng đặc biệt nào nữa, cũng chẳng phải lo lắng về bất kỳ hiểm họa nào. Giờ đây, cô hoàn toàn có thể nói ra mọi chuyện.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt háo hức của mọi người, cô lại cảm thấy muốn trêu chọc họ.
"Tại sao em lại thở dài?" Ron không nhịn được lên tiếng trước: "Anh chỉ muốn biết em từng tiên đoán rằng anh sẽ có hai đứa con có phải thật không?"
Một câu nói khiến tất cả ánh mắt dồn vào Ron. Fred và George huýt sáo, nháy mắt với nhau, ý trêu chọc lộ rõ trên khuôn mặt.
Hermione trừng mắt lườm Ron, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì.
Esther bật cười, nháy mắt với Ron rồi đáp: "Dĩ nhiên là thật."
"Nhưng làm sao cháu có thể khẳng định chắc chắn như vậy?"
Câu hỏi khiến cả Lupin và Tonks cũng tò mò. Họ cùng hỏi thêm.
"Thật ra, trước đây giáo sư Trelawney đã đưa ra hai lời tiên tri." Esther nói với giọng thoải mái: "Cụ Dumbledore kể rằng sau này bà ấy đã gặp cha mẹ cháu. Lúc đó mẹ cháu đang mang thai cháu, và bà ấy đã tiên tri rằng cháu sẽ thay đổi kết cục của tương lai."
Câu nói của Esther khiến mọi người kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô. Harry không thể chờ được nữa bèn hỏi: "Vậy nên, em có khả năng tiên đoán tương lai bẩm sinh rồi phải không?"
Đây là kết luận mà anh và Hermione đã thảo luận và đưa ra.
"Merlin ơi! Tôi thật sự chưa từng nghe thấy khả năng tiên đoán tương lai bẩm sinh như thế!"
Ông Weasley không nhịn được cảm thán.
Esther lắc đầu: "Không đến mức đó đâu ạ. Cháu chỉ biết một số sự kiện liên quan đến việc đánh bại Voldemort. Vậy nên, sau khi hắn ta chết, những điều cháu có thể dự đoán trong tương lai cũng không còn nhiều nữa."
Chú Sirius nhanh chóng nắm bắt điểm quan trọng: "Vậy trong con đường đánh bại Voldemort, cháu đã làm được gì? Và cháu đã thay đổi những kết cục nào?"
Esther đưa mắt nhìn từng người một. Cậu nhóc Teddy không chịu ngồi yên trong tay cô mà cứ nghịch ngợm, kéo lấy tóc cô. Esther vội vàng gỡ lại lọn tóc bị cậu bé nắm lấy.
Bị giành mất tóc, Teddy xị mặt, rồi bất ngờ "òa" khóc.
Lupin lập tức đón lấy con trai từ tay Esther, nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé.
Mọi ánh mắt vẫn tập trung vào Esther.
Thấy mọi người tò mò như vậy, Esther nói: "Cháu đã thay đổi kết cục của khá nhiều người. Trong số những người đang ngồi ở đây, có một phần ba trong số này đáng lẽ đã phải chết."
Câu nói này khiến tất cả mọi người bàng hoàng.
"Trong kết cục ban đầu, ai là những người sẽ chết?"
Bà Weasley có vẻ hoang mang nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Còn chưa để Esther trả lời, Fred đã giơ tay lên trước: "Nếu anh đoán không sai, trong số đó chắc chắn có anh, đúng không? Hôm diễn ra cuộc chiến cuối cùng, hành động của em rất kỳ lạ. Em đột ngột đến chiến đấu bên cạnh anh, sau đó bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng luôn ở gần anh. Chính em là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường và sử dụng bùa chú để bảo vệ anh. Có lẽ nếu không có em, anh đã chết ở đó rồi đúng không?"
Esther gật đầu.
Những người khác không nhịn được mà hít vào một hơi.
Bà Weasley ngồi ngay bên cạnh Esther, bà ấy ôm chầm lấy cô, xúc động nói: "Cảm ơn con, con yêu. Nếu Fred thực sự... bác thật sự không thể tưởng tượng nổi mình sẽ đau lòng đến thế nào."
Fred nhìn mẹ mình khóc nức nở, bĩu môi phản đối: "Mẹ à, con vẫn còn sống đây nè, mẹ không cần phải khóc lóc thảm thiết như thế đâu? Thật kỳ quặc, phải không, George?"
Fred quay sang George, nhưng George không đùa cợt như thường lệ. Anh ấy nghiêm túc đứng dậy, cúi người cảm ơn Esther.
"Vậy còn ai khác nên nói lời cảm ơn cháu nữa không?"
Chú Sirius hỏi, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Người nên cảm ơn nhất là chú đấy! Esther thầm nghĩ. Cô chỉ cứu người khác có một lần, nhưng cô cứu chú ấy tận hai lần cơ mà!
Tuy nhiên, cô không nói ra. Thấy sự tò mò của mọi người đang lên cao, cô cố tình làm ra vẻ bí ẩn: "Sau này cháu sẽ kể tiếp câu chuyện của những người khác nhé."
"Sau này là khi nào?"
Hermione hỏi: "Ít nhất cũng phải có một mốc thời gian chứ. Em không cần lo lắng rằng bọn chị không chịu nổi đâu. Mọi người vẫn đang sống tốt, không sao cả."
"Vậy thì đợi đến lúc nào cha em đồng ý chuyện tình cảm giữa em và Draco, lúc đó em sẽ kể hết cho mọi người." Esther cười tinh nghịch.
Tất cả: ........
"Nói thật nhé, tôi thật sự không hiểu tại sao cháu lại để mắt đến thằng nhóc nhà Malfoy đó nữa." Chú Sirius thở dài: "Tôi và cha cháu có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, nhưng chúng tôi lại hiếm khi đồng tình với nhau như vậy về việc này."
Harry và Ron cũng lặng lẽ gật đầu.
Họ cũng không thể hiểu nổi.
"Cháu không quan tâm. Nếu mọi người muốn nghe tiếp câu chuyện thì hãy đi thuyết phục cha cháu đi. Dạo này Draco cực kỳ vất vả khi phải làm thêm giờ."
Hermione há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhưng trong số những người có mặt ở đây, ai có thể thuyết phục được David cơ chứ?
Harry, một Thần Sáng trẻ tuổi? Hay cô ấy – chỉ là một nhân viên nhỏ bé? Hoặc chú Sirius, người đang thất nghiệp?
Ngay cả Kingsley, dù là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, cũng chỉ là cấp trên của David. Liệu ông ấy có thể khiến David nghe lời không?