Editor: Moonliz
Dù cho Draco có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn chậm hơn Harry một bước trong chuyện kết hôn.
Vào năm thứ hai sau khi Esther tốt nghiệp, cô nhận được thiệp mời đám cưới của Ginny và Harry.
Lúc này, Draco đã làm việc cùng David được ba năm, nhưng vẫn chưa thể làm David hài lòng hoàn toàn.
Vì vậy, khi Esther cầm thiệp mời đến và nói với Draco về chuyện này, thì lúc đó Draco vừa tan ca, hắn cười lạnh, không phục một tí nào.
"Để anh xem ngày... ngày 14 tháng 6, tốt lắm. Anh phải nghĩ xem gần đây có việc gì cần đi công tác ở nước ngoài không, anh sẽ giao hết tất cả cho cậu ta."
Draco nheo mắt, độc ác nói: "Tốt nhất là làm cậu ta bận rộn đến mức không còn sức để khoe khoang chuyện mình sắp kết hôn."
Esther đứng bên cạnh lắc đầu, đưa tay ôm lấy cổ Draco, cười nói: "Anh đừng lạm dụng quyền hạn như thế, cẩn thận cha em phát hiện ra rồi lại trách anh nữa đấy."
Vừa nhắc đến David, Draco lập tức xìu xuống.
Ba năm rồi! Tròn ba năm!
Hắn đã làm việc chăm chỉ bên cạnh David suốt ba năm, thấy David sắp được thăng chức lên Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, mà ông vẫn không chịu gật đầu chuyện của hắn và Esther. Bây giờ Harry sắp kết hôn, còn chuyện của hắn với Esther thì vẫn còn xa vời, điều này thực sự khiến hắn chán nản.
"Thật sự mà nói." Draco cúi đầu ôm Esther, nói: "Đúng là chú David khá khó tính, em xem, có phải dạo này anh gầy đi rồi đúng không?"
Esther cẩn thận nhìn kỹ. Draco ở tuổi 20 đã bớt đi vẻ bồng bột của tuổi thiếu niên, thay vào đó là sự chín chắn hơn, chỉ có khuôn mặt đẹp trai vẫn không thay đổi.
"Nhìn qua thì đúng là hơi gầy đi rồi."
Esther đưa tay vuốt má hắn, nói: "Gần đây anh đã phải vất vả rồi. Ngày mai sau khi tan học, em sẽ nấu cơm ở nhà rồi đợi anh về."
Draco khựng lại, sau đó nói: "Không cần đâu. Bình thường em cũng bận rộn, có thời gian thì cứ nghỉ ngơi, đừng tự làm khổ mình."
Esther đặt tay còn lại lên mặt hắn, giọng nhẹ nhàng: "Có phải anh chê em nấu ăn dở không?"
Draco lập tức phủ nhận: "Không, anh chỉ lo cho em thôi."
Esther khẽ cười, rõ ràng không tin lời hắn nói.
Đúng là dạo gần đây cô có hứng thú với việc nấu ăn, nhưng tiếc là cô lại thừa hưởng "tài năng nấu ăn" từ cha mình. Nếu làm không tốt thì nổ tung cả bếp, còn nếu làm được thì cũng chỉ ra được mấy món có vị kỳ quặc đến mức chính cô cũng thấy lãng phí nguyên liệu.
Cô cũng chỉ đang tỏ vẻ khách sáo khi nói muốn tự tay nấu cơm cho Draco thôi. Hiện tại hứng thú với nấu ăn của cô đã giảm đi đáng kể, quyết định không làm khó mình nữa.
Draco thấy rõ ràng cô không tin hắn, bèn sử dụng chiêu quen thuộc – giả vờ đáng thương.
Hắn rúc đầu vào vai Esther, kể lể đủ thứ chuyện bực bội trong ngày hôm nay, vừa kể vừa than thở quá mệt mỏi. Cuối cùng còn nói thêm, nếu có người đi dạo cùng hắn vào cuối tuần thì tốt biết bao.
Esther biết rằng hắn cố ý nói những lời này để cô nghe, nhưng đáng tiếc là cô không thể chiều theo ý hắn được.
"Làm ơn, sau cả một tuần trời làm việc mệt mỏi, em chỉ muốn nằm dài ở nhà vào cuối tuần thôi, em đã đủ mệt rồi, ai còn muốn ra ngoài đi dạo chứ, ngay cả khi đi cùng anh cũng không được." Cô nhanh chóng từ chối: "Hơn nữa, mấy ngày trước dì Narcissa đã tìm em, dì ấy nói rằng dì ấy và chú Lucius rất nhớ anh, đã hơn một tháng rồi anh không về nhà. Dì ấy hy vọng cuối tuần này anh có thể về thăm nhà một chuyến."
Rõ rằng Draco đã lộ ra vẻ mặt chột dạ khi nghe thấy cô nói về cha mẹ.
Trước đây hắn từng hứa với cha mẹ rằng sau khi trang hoàng lại dinh thự Malfoy thì hắn sẽ dọn về ở, nhưng cuối cùng cứ trì hoãn mãi, kéo dài suốt ba năm mà vẫn chưa thực hiện. Điều này khiến cha mẹ cậu khá không hài lòng.
Hắn cũng cảm thấy có lỗi với cha mẹ mình, nhưng việc quay trở lại dinh thự Malfoy vào lúc này lại khiến hắn không mấy thoải mái.
Dù sao khi ở đây, Esther cũng có thể ghé qua thường xuyên, nhưng khi trở về dinh thự Malfoy, họ sẽ không thể gặp nhau tự do như thế này nữa.
"Được thôi, nhưng sao giờ mẹ anh lại không nói với anh mà lại tìm em chứ?"
Draco thở dài, thấy hơi khó hiểu trong lòng.
"Vì giờ anh là người bận rộn mà." Esther không nhịn được hôn nhẹ lên má hắn: "Mặc dù dì Narcissa không nói ra, nhưng bà ấy rất tự hào về công việc hiện tại của anh. Chú Lucius cũng rất hài lòng."
Sao có thể không hài lòng được? David sắp tham gia tranh cử Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, một khi thành công, trợ lý của ông là Draco cũng sẽ được hưởng lợi. Gia đình Malfoy lại sắp vươn lên mạnh mẽ.
Draco không thể phủ nhận điều này, bèn hỏi Esther: "Thế em có đi cùng anh không?"
Esther lập tức từ chối: "Không đi."
Không phải cô có vấn đề gì với cha mẹ Draco, trên thực tế, khi thế lực của các gia tộc thuần huyết dần suy yếu, cùng với việc cha cô ngày càng thăng tiến ở Bộ Pháp thuật, chú Lucius ngày càng hài lòng về cô hơn. Ông ta luôn nuôi hy vọng rằng gia đình Malfoy có thể bước lên đỉnh cao vinh quang một lần nữa thông qua cô.
Lucius đã ấp ủ tham vọng suốt nhiều năm. Thấy hai người họ mãi không nói gì đến chuyện đính hôn hay kết hôn nên gần đây ông ta có vẻ sốt ruột, nếu có cơ hội thì sẽ lại hỏi han vài câu. Esther thực sự không muốn nghe những lời lải nhải này nữa.
"Thế thì được rồi."
Draco thở dài, hắn biết lý do Esther không muốn đi. Trong giới phù thủy, kết hôn sớm là chuyện phổ biến. Nhìn bạn bè cũ lần lượt yên bề gia thất, đừng nói cha mẹ hắn sốt ruột, mà chính hắn cũng không khỏi lo lắng.
Nhưng chuyện này lo lắng cũng chẳng ích gì, hắn chỉ có thể từ từ tính.
Bên này, Esther đang đếm trên đầu ngón tay: "Tháng sau Neville và Hannah sẽ đính hôn, chắc năm sau sẽ kết hôn. Hermione và Ron cũng sắp rồi. Còn cả Donna nữa, trời ạ, ai mà biết được làm cách nào cô ấy khiến đàn anh Wood đồng ý, hai người họ còn chuẩn bị kết hôn sớm hơn cả Harry và Ginny cả tháng! Tính ra em phải chuẩn bị bao nhiêu quà cưới thế này, trời ơi, đầu em sắp nổ tung rồi!"
Draco càng nghe càng thấy nản lòng. Hắn bèn chặn cái miệng đang lải nhải của Esther bằng một nụ hôn, thấp giọng nói với vẻ khó chịu: "Em quan tâm họ lắm thế làm gì?"
"Đều... đều là bạn bè cả mà." Esther né tránh nụ hôn của hắn: "Anh đừng giận mỗi khi nhắc đến chuyện kết hôn nữa. Cha em không đồng ý thì em cũng không có cách nào cả. Tuy có thể cưới muộn hơn người ta, nhưng chúng ta yêu nhau sớm hơn mà!"
Draco: .......
Những lời này chẳng an ủi được hắn, ngược lại càng khiến hắn bực mình hơn. Vì thế, hắn tiếp tục dùng nụ hôn để chặn lời cô.
Esther bị hắn ôm chặt, nụ hôn của hắn dần trượt xuống dưới.
"Đừng cắn cổ em."
Esther khẽ nói: "Ngày mai em còn có tiết đấy."