Sáng dậy, hiếm khi thấy Tạ Sâm không đi làm.
Anh ta vừa dọn bữa sáng vừa nói với tôi:
“Hôm nay rảnh, hay là mình đi thăm ba mẹ một chuyến?”
Tôi vẫn đang húp cháo, chẳng ngẩng đầu lên:
“Họ không có ở nhà đâu, bay ra Bắc Kinh rồi.”
Tạ Sâm hơi khựng lại: “Đi Bắc Kinh?”
“Ừ. Em đăng ký cho họ học một khóa MBA, giờ đang đi học.”
“Vậy còn chuyện kinh doanh của nhà em thì sao?”
“Giải tán hết rồi.”
Tạ Sâm im lặng nhìn tôi vài giây: “Là em đề xuất à?”
“Ừ. Em thấy giữ lại cũng vô ích, chỉ tổ mệt thân.”
Tôi lau miệng, đi ra cửa thay giày, cầm túi xách mở cửa bước ra.
“Em hẹn bạn ra ngoài, chắc về muộn một chút. Bye anh nhé.”
Tạ Sâm vừa định nói gì, cửa đã đóng sầm lại.
Tôi thật sự có hẹn — chính là với chị bạn hotgirl mạng mà tôi từng nói. Đến để học hỏi kinh nghiệm.
Bạch Vi Vi rất nhiệt tình, tỉ mỉ hướng dẫn tôi cách xây dựng kênh cá nhân: cách đăng ký tài khoản, viết giới thiệu, tăng tương tác, xác định đối tượng người xem…
Chị ấy nói nhanh như b.ắ.n rap, tôi ghi không kịp, còn bị chê:
“Chữ gì mà như chó gặm thế kia?”
Tôi nhe răng cười:
“Em vốn học hành chẳng ra gì, chữ xấu thì cũng dễ hiểu thôi!”
Bạch Vi Vi bật cười định véo má tôi, bỗng khựng lại:
“Ừ, chị tin!”
Tôi nhìn theo ánh mắt chị ấy.
Không xa phía trước, một cặp trai xinh gái đẹp đang sóng vai băng qua đường.
Một chiếc xe lao đến, chàng trai kéo cô gái vào lòng.
Chính là — Tạ Sâm và Trần Tuệ.
Cô ta về từ bao giờ?
Tại sao Tạ Sâm không hề nhắc đến với tôi?
Trong đầu thoáng hiện lên một chút hụt hẫng, rồi tôi lắc đầu gạt đi.
Không được để cảm xúc chi phối, không được sa vào chuyện tình cảm — dính vào thì chỉ có c.h.ế.t thảm.
Tôi tiếp tục chăm chú ghi chép, Bạch Vi Vi học cùng trường đại học với tôi, biết rõ chuyện giữa ba người chúng tôi.
Chị ấy huých nhẹ cùi chỏ tôi:
“Này, người trong mộng của chồng em đấy, em không thấy sợ à?”
Sợ gì?
Tôi sớm đã biết kết cục rồi.
Ba năm nữa, Tạ Sâm sẽ trở thành đối tác của một hãng luật danh tiếng và quay lại với Trần Tuệ.
Ngày anh ta cầu hôn cô ấy, pháo hoa rực rỡ khắp thành phố.
Bầu trời sáng lóa lộng lẫy, còn tôi thì co ro trong một góc tối om, vì trót đánh vỡ cái bát mà bị bà chủ quán chỉ tay mắng thẳng mặt:
“Cô rửa một cái bát còn không xong thì làm được cái gì?”
“Trừ cô 200 tệ tiền chuyên cần. Xem lần sau còn dám làm bể đồ nữa không.”
Tôi không hề biết rằng, lúc Tạ Sâm kéo Trần Tuệ vào lòng, anh ta đã trông thấy ánh mắt tôi vừa kịp thu lại.
Tối hôm đó về nhà, anh ta đứng trước cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Tôi bị nhồi cả đống kiến thức trong đầu, mệt rã rời.
Không thèm nhìn anh ta, tôi đi thẳng vào phòng tắm.
Ai ngờ Tạ Sâm cũng bước vào sau đó.
Anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, đứng đó vẫn đầy khí thế.
Khuôn mặt điển trai, sâu sắc kia mang theo ánh nhìn chất chứa dò xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em đã thấy anh và cô ấy hôm nay, đúng không?”
Tôi: “Ừ.”
“Vậy em không có gì muốn hỏi à?”
Tôi lắc đầu.
Tạ Sâm hít sâu một hơi, hình như bắt đầu nổi nóng.
“Tại sao không hỏi?”
Tôi khó hiểu: “Hỏi để làm gì?”
Có gì đáng để hỏi chứ?
Dù tôi có hỏi hay không… cô ta vẫn là “bạch nguyệt quang” của anh mà.
Tạ Sâm bỗng nổi trận lôi đình, lao đến đè tôi vào tường, hôn dồn dập như cuồng phong bão táp.
Bàn tay anh ta lướt xuống không ngừng, bọt xà phòng hòa lẫn, đốt cháy từng đợt điện trong người.
Tôi run rẩy cả người, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật ra một câu:
“Hôm nay là Chủ nhật.”
M* nó, không phải ngày “phục vụ”.
Tạ Sâm giận đến mức bế thẳng tôi lên, đi ra ngoài:
“Anh mặc kệ hôm nay là thứ mấy. Anh muốn ngủ với em!”
Kiếm tiền đã khó, nuốt giận còn khó hơn.
Cái tên khốn nạn Tạ Sâm đó dày vò tôi cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm giác như vừa bị xe tải cán qua người.
Còn cái gã đàn ông cặn bã đó thì đã đi làm từ lâu.
Trong điện thoại, xuất hiện một lời mời kết bạn mới.
Ảnh đại diện là Trần Tuệ mặc vest công sở chỉnh tề gọn gàng.
Cô ta nhắn:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Có đó không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
Trần Tuệ nghĩ cũng hay thật.
Muốn phá đạo tâm của tôi?
Còn lâu!
Tôi lập tức phản tay chặn luôn — block cho gọn.
Sau đó, tôi đến trung tâm thương mại mua ngay một chiếc laptop xịn và một cái GoPro vừa tay.
Dưới sự hướng dẫn của Bạch Vi Vi, tôi quay chiếc vlog đầu tiên trong đời.
Tôi rất tỉnh táo về bản thân — không giả nổi kiểu tri thức, càng không diễn được vai tiểu thư nhà giàu sang chảnh.
Thế nên tôi quyết định chơi bài ngược: bóc trần kế hoạch “tự cứu của một phế vật xinh đẹp”, để khán giả thấy được — à, thì ra nhà giàu cũng có cái khổ của nhà giàu.
Nhờ định vị nội dung chuẩn chỉnh và lối tự dìm không tiếc mạng, tôi một phát tăng 3.000 follow.
Nhìn bảng thống kê hiện 99+ thông báo, lòng tôi vui không tả được.
Thì ra… tôi cũng có thể làm tốt một việc gì đó.
Tôi vừa chia sẻ tin mừng này với Vi Vi, thì Tạ Sâm về đến nhà — phía sau còn dắt theo một người.
Anh ta đưa Trần Tuệ về nhà.
Tạ Sâm vẫn điềm nhiên như không, nói với tôi:
“Lúc ăn tối, Trần Tuệ lỡ làm đổ canh lên người. Nhà cô ấy ở xa, nên anh muốn hỏi xem em có thể cho mượn một bộ đồ không?”
Không cho thì bị nói là keo kiệt, nên tôi đành vào phòng, lấy ra bộ đồ thể thao mà Tạ Sâm từng mua cho tôi hồi mới cưới.
Không biết có cố ý hay trùng hợp, nhưng Trần Tuệ mặc lên… đẹp đến lạ.
Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng:
“Không ngờ Duyệt Duyệt và tôi lại có gu giống nhau đến vậy. Trước khi ra nước ngoài, tôi rất thích nhãn hiệu này.”
Lời này đúng là có hơi tâng bốc.
Tôi cũng không né tránh, thản nhiên đáp:
“Bộ đó Tạ Sâm mua cho tôi. Tôi chưa mặc lấy một lần.”
“Nếu cô thích, tôi tặng luôn đấy.”