Nụ cười của Trần Tuệ lúc này lộ rõ vài phần chân thành, ánh mắt nhìn tôi cũng chẳng còn đề phòng gì nữa.
“Thế… ngại quá nhỉ… nhưng tôi thật sự thích nó.”
Tôi đáp lại Trần Tuệ bằng một nụ cười tiêu chuẩn tám chiếc răng — sáng choang như quảng cáo kem đánh răng.
Vậy mà sắc mặt Tạ Sâm lập tức sầm xuống.
Anh ta nhíu mày, lần đầu không che giấu nổi biểu cảm.
“Xin lỗi, vợ tôi đùa thôi. Bộ đồ này không thể tặng được, để tôi lấy bộ khác cho cô.”
Nói xong, anh ta thật sự quay vào trong, lấy thêm một bộ khác đưa cho Trần Tuệ thay.
Trần Tuệ nhìn anh ta vài giây, ánh mắt cứng đờ, sau đó tức tối bước vào phòng tắm.
Tôi vốn nghĩ — đến nước này rồi, hai người chắc cũng sắp “diễn” xong cái vở cũ rích kia.
Tối nay thể nào cũng có “kịch hay” để xem.
Dù bây giờ hơi sớm, sự nghiệp của tôi cũng chưa bắt đầu đâu vào đâu, nhưng ít ra không còn nợ nần, cũng chẳng đến mức c.h.ế.t đói.
Nếu Trần Tuệ ở lại qua đêm, hai người họ thật sự “lên giường”, thì tôi cũng có thể nhân cơ hội này đòi chia thêm chút tài sản.
Căn biệt thự này tôi phải lấy.
Xe cũng phải có — còn tiện di chuyển.
Còn tiền tiết kiệm… giờ trong nhà có bao nhiêu nhỉ?
Vừa nghĩ vừa mở app ngân hàng, bắt đầu ngồi đếm tiền.
Không nhận ra rằng — Tạ Sâm đã tiễn Trần Tuệ về, còn thay luôn cả đồ.
Anh ta đứng trước mặt tôi, mặt tối sầm lại như trời sắp nổi giông.
“Em đang làm gì vậy?”
“Xem thử… mình có thể chia được bao nhiêu tiền.”
“…”
Tạ Sâm quay đầu, nén giận.
Tôi còn chưa kịp xót cái laptop mới mua, đã bị anh ta túm dậy, một tay hất sang bên — cái máy tan tành.
Còn chưa kịp đau lòng thì đã bị bế bổng đặt lên bàn, anh ta cúi đầu cắn lấy môi tôi, động tác dồn dập, gần như là trút giận.
Tay phải xé áo tôi, tay trái lục ngăn kéo.
Cái người này… càng ngày càng không đoán nổi.
Làm tôi đau đến nhíu mày.
Tưởng đâu anh ta lại định “làm tới”.
Nhưng không.
Tạ Sâm đột nhiên khựng lại.
Gục đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng rực khiến toàn thân tôi rùng mình.
Anh ta khàn giọng, mang theo sự phiền muộn không che giấu được:
“Tại sao em không giận?”
“Tần Hoa Duyệt…Có phải em… không còn yêu anh nữa rồi không?”
Đúng là một câu hỏi hay thật.
Không ai có thể mặt dày đến mức đưa “bạch nguyệt quang” về nhà rồi lại quay sang hỏi vợ mình có còn yêu mình không — Ngoại trừ Tạ Sâm.
Tôi thở dài một hơi, thật dài, thật mệt mỏi.
“Tạ Sâm, anh đang làm gì vậy? Hỏi tôi câu này để làm gì?”
Khi tôi muốn tình cảm, thì anh một mực chẳng đáp lại.
Giờ tôi muốn tiền, thì anh lại quay sang hỏi tôi sao không cần tình cảm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giữa người với người, cái gọi là duyên phận… có lẽ chỉ là mức độ trùng khớp giữa nhu cầu của hai bên.
Còn tôi và Tạ Sâm — Vĩnh viễn không khớp.
Tôi nhìn anh ta, không cảm xúc:
“Còn anh thì sao, Tạ Sâm? Anh đã từng yêu tôi chưa?”
“Chúng ta kết hôn hai năm, trừ khoảng thời gian trăng mật mới cưới, thì mỗi ngày nói chuyện chưa tới năm câu.”
“Tôi muốn gặp anh, muốn nũng nịu một chút cũng phải đặt lịch trước với thư ký của anh, coi có khớp giờ không.”
“Anh đi công tác thì đi, chẳng bao giờ báo, tôi cũng chẳng biết anh đi đâu, gặp ai, làm gì.”
“Đến chuyện lên giường cũng phải chờ thứ Bảy, vì những ngày khác anh sợ ảnh hưởng đến việc xử lý vụ kiện.”
“Tạ Sâm, anh chỉ thiếu nước viết hai chữ ‘trả ơn’ lên trán nữa thôi. Giờ lại đứng đây nói với tôi là… yêu?”
Tôi nói đến nghẹn lại, cay xè sống mũi.
Là vì hận, là vì uất ức.
Cái cô gái từng hồn nhiên mơ mộng về tình yêu ấy… đã c.h.ế.t trong tay Tạ Sâm từ lâu rồi.
Lý thuyết thì, anh ta chẳng làm gì sai.
Chỉ là không yêu tôi.
Nhưng nghĩ ngược lại — tôi cũng đâu có sai.
Nếu không yêu tôi…
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tại sao lại cưới?
Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt, thì Tạ Sâm đưa tay lên, nắm lấy tay tôi.
“Duyệt Duyệt…Anh không phải không có cảm giác với em…”
Chỉ là…nó không phải tình yêu.
Tôi cười khổ, ánh mắt bất lực nhìn anh:
“Tạ Sâm, anh thông minh như vậy… Sao lại có thể đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế.”
“Tôi thừa nhận, là do tôi khi còn trẻ nông nổi, đã dùng tiền làm vấy bẩn tâm hồn của anh.”
“Giờ tôi biết sai rồi. Mình tha cho nhau, được không?”
“Giờ Trần Tuệ đã về rồi, mình ly hôn đi. Anh có thể theo đuổi tình yêu của mình, còn tôi…tôi sẽ chúc anh hạnh phúc.”
Sống lại một đời, cái gì cũng có thể ham, chỉ duy nhất không được ham yêu.
Chỉ là… tôi không ngờ Tạ Sâm lại không chịu ly hôn.
Không những không chịu, anh ta còn đột ngột biến thành người khác — bỏ nửa đống vụ kiện, không nhận khách, cách vài hôm lại chạy về nhà.
Làm tôi sốt hết cả ruột.
Cứ dây dưa thế này, thì biết đến bao giờ anh ta mới lên được chức đối tác?
Tôi còn định đợi lúc anh phát tài để chia thêm phần tài sản cơ mà!
Không nhịn được nữa, thế là tôi gọi cho Triệu Phóng — vừa là sếp, vừa là anh em chí cốt của Tạ Sâm.
“Alo, anh Phóng, anh quản thằng em anh giùm em với.”
Triệu Phóng lười biếng đáp, giọng như chẳng liên quan gì đến mình:
“Anh nào dám quản nó chứ, dạo này tính khí nó ghê gớm lắm.”
“Em không biết à, từ lúc em đòi ly hôn, nó sợ c.h.ế.t khiếp. Không chịu nhận vụ nào, không gặp khách, không thèm ra ngoài. Ai hỏi thì trả lời: sợ vợ giận.”
Tôi ôm đầu, sắp phát điên:
“Anh mắng anh ta giùm em một câu đi! Người quan trọng nhưng tiền cũng quan trọng chứ? Chứ giờ vì người mà tiền cũng không cần, thì còn sống kiểu gì?!”
“Hơn nữa, em cũng đâu có bản lĩnh lớn đến thế. Trước đây anh ấy coi em như đồ trưng bày thôi, chuyện này em không gánh nổi đâu.”
“Em xin anh đấy, anh Phóng, giúp em tạo cho anh ấy chút áp lực đi. Không được thì cho anh ấy và Trần Tuệ chút cơ hội, để hai người họ sớm ngày ‘nối lại tình xưa’, được không?!”