Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vang lên một tiếng thở dài u ám.
“Em dâu này… để anh nói em nghe tin không vui.”
Tôi: “Hả?”
“Những lời em vừa nói, A Sâm… nghe hết rồi.”
“…”
“Từ lúc nào?”
“Từ đoạn em bảo ‘em đâu có bản lĩnh lớn đến thế’ ấy.”
Xong. Hết cứu.
Còn có thể tệ hơn nữa không?
Tôi cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp nhỏ nhoi, muốn rút lui khỏi hôn nhân trong yên ổn thôi mà.
Tôi chuẩn bị tinh thần để chiến một trận lớn, từ sáng chờ tới tối, mà Tạ Sâm vẫn chưa thấy về.
Mãi đến mười giờ đêm, cuối cùng anh ta cũng mở cửa bước vào.
Cả người nồng nặc mùi rượu, khiến tôi phải nheo mắt lại vì cay.
Tôi nhíu mày, khó chịu kéo anh ta đổ xuống ghế sofa.
Tạ Sâm nheo mắt lại, thấy là tôi, vành mắt đỏ lên.
“Tần Hoa Duyệt!”
Tôi: “Gì?”
“Em không cần anh nữa sao?”
“…”
“Em là người thân duy nhất của anh, đến cả em cũng không cần anh… Anh thấy buồn lắm.”
Tôi không nhịn được, tát cho anh ta một cái:
“Buồn cái con khỉ, anh có thích tôi đâu!”
Tạ Sâm chống người ngồi dậy, mắt ngập tràn oan ức:
“Anh thích mà.”
Tôi khẽ chấn động trong lòng.
Anh ta lại nói thêm một câu:
“Anh thích em… Em xinh lắm, xinh như búp bê Tây ấy…”
Đúng là say đến quên cả trời đất, nói cái gì cũng không biết nữa.
Nhưng Tạ Sâm giống như bị vặn mở vòi nước, cứ tuôn hết ra từng lời một:
“Từ nhỏ đến lớn, nhà anh nghèo đến mức không nhìn nổi. Mẹ thì bệnh suốt, dăm bữa nửa tháng là nhập viện.”
“Có lần mẹ cần mua thuốc, giá 132 tệ. Anh không có, đi mượn tiền chú.”
“Chú anh bảo: ‘Loại sao chổi như mày, đến nhà nào nhà đó xui, nhìn mẹ mày kìa, sắp bị mày khắc c.h.ế.t rồi đấy.’”
“Từ lúc đó, anh cứ nghĩ mình là sao chổi, ở bên ai thì người đó cũng gặp xui. Càng để tâm, càng sợ làm hại người khác, nên càng muốn tránh xa.”
“Cho đến khi gặp em…”
“Anh đi tìm thầy hóa giải, thầy bảo… phải cách em ba năm. Đợi đến lúc vận mệnh của anh tốt lên, thì mới có thể mang lại may mắn cho em.”
“Thế là anh nhịn, nhịn mãi… mới được nửa chặng đường thì em lại đòi ly hôn. Cái thằng thầy đó, đúng là đồ lừa đảo…”
Tạ Sâm vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tuôn như suối.
“Vợ ơi, anh không mê tín nữa. Đừng rời xa anh… được không?”
Chờ tên say xỉn ngủ xong, tôi vẫn thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Thế là lên mạng tra thử cái tên thầy mà anh ta nhắc đến.
Không tra thì thôi, tra xong mới biết — người này thật sự có tiếng.
Mà đúng là y như lời ông ta nói, mấy năm sau Tạ Sâm ngày càng phất lên.
Vậy… ý là Tạ Sâm thật sự có tình cảm với tôi?
Thế còn Trần Tuệ là thế nào?
Tôi quyết định phải hỏi cho rõ ràng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm sau, Tạ Sâm vừa tỉnh rượu đã bị tôi chặn ngay bên mép giường.
Anh ta ôm đầu, hơi xấu hổ, nhưng không trốn tránh.
Nhìn thẳng vào tôi, nghiêm túc hỏi:
“Em không giận nữa à?”
Tôi mặt lạnh như tiền:
“Còn chưa chắc. Nghe xem anh định biện hộ thế nào đã.”
Trong lòng tôi đã tính sẵn cả rồi:
Chỉ cần có một chút manh mối, tôi nhất định không buông tha con gà biết đẻ trứng vàng này đâu.
Cả thành phố pháo hoa lộng lẫy kia, tôi nhất định cũng phải bắt anh ta đốt một màn cho tôi.
Tạ Sâm l.i.ế.m môi, hiếm hoi lộ ra chút ngượng ngùng:
“Trần Tuệ là người cùng làng với anh, hai đứa lớn lên cùng nhau như anh em.”
“Nhà cô ấy trọng nam khinh nữ, nên từ nhỏ cô ấy đã quyết tâm thoát khỏi ngọn núi đó, cố gắng vươn lên.”
“Năm hai đại học, có một ông chủ để mắt tới cô ấy, đưa tiền cho cô ấy đi du học, điều kiện là phải sinh cho ông ta một đứa con trai.”
“Trần Tuệ đồng ý, rất nhanh sau đó đi theo người ta sang nước ngoài. Đứa trẻ sinh ra rồi, nhưng ông chủ kia lại không cần cô ấy nữa.”
“Sau này cô ấy học xong quay về, đang tìm việc, đúng lúc gặp lại anh trong một buổi tiệc. Cô ấy nhờ anh giới thiệu vài vụ kiện.”
“Anh cũng đang muốn nhờ cô ấy giúp một chút, để thử phản ứng của em.”
Giọng anh ta rất chân thành, không giống đang nói dối.
Tôi suy nghĩ một lúc, không vội trả lời.
Một lát sau, tôi hỏi:
“Vậy anh không thích cô ấy?”
“Không thích.”
“Còn cô ấy thì sao, có thích anh không?”
“Anh không quan tâm.”
Tạ Sâm lặp lại không chút do dự:
“Anh không quan tâm. Anh chỉ để ý đến cảm xúc của người mà anh thích.”
Tôi cười gượng, véo má hắn một cái:
“Cảm nhận của em chính là… anh đúng là thiên tài về chỉ số thông minh, nhưng EQ thì y như một tên ngốc vậy đó!”
Không trách sao yêu đương với anh ấy lại mệt như lên chiến trường, não bộ của tên này đúng là vặn vẹo y như quỷ.
May mà tôi giờ đã thông suốt.
Chơi bóng thẳng, ném toàn cú trực diện.
Anh ta nghĩ gì tôi mặc kệ, tôi chỉ để tâm đến thứ tôi muốn.
Sau khi nói chuyện rõ ràng với Tạ Sâm, tôi lập ra ba quy tắc cho anh ta.
Thứ nhất, toàn bộ tiền bạc trong nhà do tôi quản.
Mỗi tháng anh ta chỉ được phát 2.000 tệ tiền tiêu vặt.
Thứ hai, đời sống vợ chồng muốn có là có, muốn chơi kiểu gì thì chơi, nhưng cấm làm cụt hứng.
Thứ ba, nếu một ngày nào đó có người mình thật sự thích — phải thành thật khai báo, rồi lịch sự chia tay, không dây dưa.
Tạ Sâm không có ý kiến gì, nhưng đột nhiên xin nghỉ phép dài ngày, nói là muốn bù đắp tổn thương trong lòng tôi.
Tôi thì nghi anh ta chỉ lấy cớ… nghỉ chơi cho sướng.
Tạ Sâm sau khi nghỉ việc thì dính lấy tôi không rời —
Tôi trang điểm, anh ta ngồi nhìn.
Tôi quay vlog, anh ta bám theo.
Tôi chỉnh video, anh ta chen vào đòi giúp… tìm nhạc.
Rồi còn xía mồm vào nội dung caption của tôi nữa.
“Em dán nhãn cho anh là ‘công cụ sống’ là sao hả? Không phải nên gọi là ‘chồng iu’ mới đúng à?”
Tôi gạt đi: “Đấy là thuật ngữ mạng thôi mà.”