Không Thỏa Hiệp

Chương 10



“Mẹ ơi, con không hiểu. Rốt cuộc một người có mấy người mẹ vậy?” Manh Manh ngơ ngác hỏi. 

 

Tôi nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ một lúc. 

 

“Mỗi người khi sinh ra đều có một người mẹ, đó chính là mẹ ruột của mình. Ví dụ như mẹ là mẹ ruột của Manh Manh, bà nội là mẹ ruột của bố, còn bà ngoại là mẹ ruột của mẹ.”

 

“Mẹ ruột là một người cụ thể, là duy nhất, không ai có thể thay thế được.”

 

“Nhưng trong cuộc đời mỗi người, sẽ không chỉ có một người mẹ. Bởi chúng ta còn có 'Mẹ thiên nhiên,' 'Mẹ Tổ quốc,' 'Mẹ Trái Đất' nữa.”

 

“Vì vậy, 'mẹ' là một cách gọi, giống như tên của chúng ta vậy. Đó là dấu hiệu để phân biệt những người khác nhau.”

 

“Giống như Manh Manh dùng cách gọi 'cô lớn,' 'cô nhỏ' để phân biệt hai người cô vậy.”

 

Tôi cố gắng sử dụng những lời lẽ đơn giản, dễ hiểu để giải thích cho con bé. 

 

Manh Manh mở to đôi mắt tròn xoe, chăm chú lắng nghe, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích. 

 

“Manh Manh có thích mẹ mới không?”Tôi tranh thủ hỏi. 

 

Con bé lắc đầu. 

 

“Tại sao?”Tôi tiếp tục truy hỏi. 

 

“Bởi vì bố là của mẹ và Manh Manh.” Giọng con bé trong trẻo, nhưng ngữ khí lại rất kiên định. 

 

“Thật sự là không thích sao?” Tôi giả vờ không tin. 

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Manh Manh lại nhăn lại: “Cũng không hẳn là... hoàn toàn không thích.”

 

Con bé lén liếc nhìn tôi một cái rồi lí nhí nói: 

 

“Cô ấy sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt mà mẹ không cho con ăn...”

 

“Vậy thì, một bên là mẹ không cho con ăn đồ ăn vặt, một bên là mẹ mới mua cho con rất nhiều, rất nhiều đồ ăn vặt. Manh Manh sẽ chọn ai?”

 

Tôi ra một câu hỏi trắc nghiệm cho con bé.

 

11

 

“Con chọn mẹ.”

 

Manh Manh rúc vào bên cạnh tôi, giơ tay ôm lấy tôi: “Ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ bị bệnh, bị bệnh sẽ đau lắm.”

 

Dù biết rằng ăn đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe nhưng con bé vẫn khó lòng cưỡng lại sự cám dỗ. 

 

Đó có lẽ chính là bản tính của trẻ con. 

 

Tôi thở dài cảm thán. 

 

“Manh Manh có biết không, khi con gọi người khác là 'mẹ mới,' mẹ cũng sẽ đau lòng đấy.”

 

Tôi giả vờ tỏ ra đáng thương. 

 

“À?” Manh Manh ngơ ngác. 

 

“Vì chuyện giữa bố và mẹ nên bố mẹ phải tự giải quyết với nhau.”

 

Tôi xoa ngực, nhíu mày: “Mẹ thấy đau lòng khi con vì muốn làm vui lòng bố mà chịu thiệt thòi, phải gọi một người khác là 'mẹ'.”

 

Manh Manh đưa cánh tay nhỏ bé của mình ra, vụng về ôm chặt lấy tôi: 

 

“Vậy con sẽ không gọi cô ấy là mẹ nữa, để mẹ không đau lòng.”

 

“Đàm Nghệ Manh...”

 

Tôi cắn răng hỏi tiếp: 

 

“Nếu một ngày nào đó, bố và mẹ bắt buộc con phải chọn một người, con sẽ chọn ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi biết hỏi như vậy là không nên, nhưng sớm muộn gì con bé cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này. 

 

“Tại sao lại phải chọn ạ?”

 

Con bé phụng phịu, đôi mắt như sắp rơm rớm: 

 

“Không thể chọn cả hai sao mẹ?”

 

“Không thể.”

 

Tôi trả lời với giọng điệu dịu dàng nhưng ẩn chứa sự cứng rắn. 

 

Manh Manh lưỡng lự một hồi lâu rồi mới đáp: 

 

“Vậy con chọn mẹ.”

 

“Tại sao con lại chọn mẹ?”

 

Tôi nhẹ nhàng ôm chặt lấy con bé. 

 

Manh Manh chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc nói: 

 

“Cô ấy từng hỏi con, nếu chỉ có thể chọn giữa cô ấy và mẹ, con sẽ chọn ai.”

 

“Con hỏi lại cô ấy tại sao phải chọn.”

 

“Cô ấy bảo rằng, 'tình yêu không thể chia sẻ'.”

 

“Con không hiểu lắm, tại sao đồ ăn vặt có thể chia sẻ, đồ chơi cũng có thể chia sẻ, nhưng tình yêu lại không thể chia sẻ.”

 

“Nhưng con biết, con yêu bố mẹ, và bố mẹ cũng yêu con.”

 

“Giờ bố đã chia sẻ tình yêu của mình cho người phụ nữ khác, nên bố không còn là một người bố tốt nữa.”

 

“Vì vậy, nếu chỉ được chọn một người, con sẽ chọn mẹ.”

 

Những lời ngây thơ của con bé khiến lòng tôi ngổn ngang trăm mối. 

 

“Mẹ ơi, nếu con chọn mẹ, có phải con sẽ không còn bố nữa không?”

 

Khi nói câu đó, Manh Manh gần như sắp khóc. 

 

“Sao lại thế được chứ? Bố mãi mãi là bố của Manh Manh mà.”

 

Tôi vỗ nhẹ lên lưng con bé: 

 

“Ý của mẹ khi nãy chỉ là, nếu chỉ được chọn một người để ngủ cùng mỗi tối, thì Manh Manh sẽ chọn ai thôi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Đương nhiên là chọn mẹ rồi.”

 

Con bé rúc vào lòng tôi, lí nhí nói: 

 

“Manh Manh có thể không ăn đồ ăn vặt, nhưng không thể không có mẹ.”

 

Trái tim tôi lập tức mềm nhũn như nước. 

 

“Ngủ sớm đi con, mai còn phải dậy sớm đi học nữa.”

 

Tôi xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của con bé. 

 

Manh Manh khẽ gật đầu, từ từ nhắm mắt lại. 

 

Khi con bé đã ngủ say, tôi ra ban công gọi điện cho bố mẹ mình. 

 

Những năm qua, mâu thuẫn giữa tôi và Đàm Gia Minh đều được giải quyết trong nội bộ. 

 

Thế nhưng, chỉ riêng việc anh ta ra tay với tôi ngày hôm nay thôi cũng đã đủ để biết chúng tôi không thể “chia tay trong hòa bình”được nữa. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com