Sáng hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ của Triệu Ái theo địa chỉ mà Tôn Dịch đã đưa, rồi bấm chuông.
Triệu Ái sống tách biệt với bố mẹ, còn họ thì đang nhàn rỗi ở nhà.
“Xin hỏi, cô tìm ai?”
Mẹ của Triệu Ái ra mở cửa.
Đúng lúc đó, bố của cô ta cũng bước ra.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tôi là vợ của Triệu Gia Minh”. Tôi trả lời họ.
Họ liếc nhìn nhau, rồi quay lại nhìn tôi:
“Chúng tôi không quen ai tên Minh cả.”
“Đàm Gia Minh là bạn trai của Triệu Ái.”
Tôi cung kính đưa tờ giấy chứng nhận chẩn đoán thai kỳ của Triệu Ái cho mẹ cô ta:
“Đây là đứa trẻ trong bụng cô ấy.”
Cả hai người già cùng nhìn vào tờ giấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tôi bình tĩnh gật đầu, xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy khoái cảm.
12
Tối muộn, Triệu Ái tức giận gọi điện cho tôi.
“Chuyện giữa ba chúng ta, cô dựa vào cái gì mà lôi kéo bố mẹ tôi vào?”
Giọng cô ta vang vọng qua điện thoại, thậm chí còn bị vỡ âm.
“Ba người?”
Tôi bật cười: “Cô Triệu hình như không được thông minh cho lắm thì phải.”
“Tần Tư Nhị, cô—”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng rầm, hình như có thứ gì đó bị đập vỡ.
Tôi hoàn toàn không bận tâm đến sự hỗn loạn phía bên kia, tiếp tục nói với giọng thản nhiên:
“Cô Triệu, có một chuyện cô nên biết, chuyện kết hôn hay ly hôn vốn dĩ là việc của hai gia đình.”
“Cô yêu cầu Đàm Gia Minh ly hôn với tôi để cưới cô, thì đó đã là chuyện của ba gia đình rồi.”
“Cô là sản phụ lớn tuổi, lại sĩ diện, tôi hiểu mà.”
“Nhưng chuyện mang thai quan trọng như vậy, tôi giúp cô thông báo cho bố mẹ cô, sao cô lại không biết cảm ơn?”
Đầu dây bên kia vang lên vài câu chửi rủa thô tục.
Tôi thản nhiên lấy tay ngoáy tai:
“Suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn để Đàm Gia Minh ra đi tay trắng không?”
“Cô... đừng có mơ!”
Triệu Ái gào lên giận dữ.
“Bố mẹ tôi biết chuyện thì sao chứ? Họ là bố mẹ tôi, dù có tức giận thì cuối cùng cũng sẽ bảo vệ tôi thôi.”
“Còn cô, chỉ là một kẻ thất nghiệp, không quan hệ, không quyền thế, tôi phải sợ cô chắc?”
“Ban đầu, nếu cô ngoan ngoãn nhường Manh Manh cho tôi, tôi đã có thể để Đàm Gia Minh cho cô thêm chút tiền. Nhưng cô lại không biết điều.”
“Đã vậy thì quay lại điều kiện ban đầu thôi, cô sẽ không còn gì cả!”
Sự phẫn nộ khiến khí thế của Triệu Ái lại tăng thêm mấy phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cảm thấy khá tiếc nuối.
Không ngờ một người đầu óc chẳng thông minh như cô ta lại có thể lấy được bằng cấp du học và định cư ở đây.
Nghe nói, tấm bằng đó còn khá giá trị.
“Đã vậy, nếu cô Triệu đã coi thường một kẻ thất nghiệp như tôi đến thế, thì xem ra chúng ta chẳng còn gì để bàn nữa rồi.”
Tôi kiên định nói:
“Tôi không cần cô phải sợ tôi. Từ đầu đến cuối, yêu cầu duy nhất của tôi là để Đàm Gia Minh ra đi tay trắng.”
“Vậy thì để tôi nói cho cô biết—còn lâu nhé!”
Triệu Ái không chút khách khí cúp máy.
Thật đúng là—nước đổ đầu vịt.
Tôi cảm thấy khá tiếc nuối.
Trong tình thế hiện tại, có quan hệ và quyền thế mới là nguy hiểm.
Dù sao thì, kẻ đi chân đất làm sao sợ kẻ đi giày.
Nếu cô ta đã không biết điều, thì tôi chỉ còn cách mời cô ta uống rượu phạt.
Đàm Gia Minh lại qua đêm không về.
Chắc chắn là đi dỗ dành vị kim chủ lớn của anh ta rồi.
Người thì không về, nhưng lại gửi cho tôi không ít tin nhắn”đe dọa”.
Toàn là những lời yêu cầu tôi hãy an phận, đừng mơ tưởng thay đổi kết cục ly hôn. Nếu chuyện bị lôi ra tòa, tôi sẽ không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Ngữ khí nghe như đang cực kỳ căng thẳng và bực bội.
Tự nhiên tôi lại thấy tội nghiệp cho anh ta.
Bị Triệu Ái nâng đỡ quá lâu, đến mức não bộ cũng hỏng rồi.
Bất ngờ là Tôn Dịch lại gửi tin nhắn hỏi thăm tôi xem có ổn không.
“Cô ta lại tìm anh sao?”
Tôi hỏi.
Anh ta trả lời một chữ: “Đúng.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại:
“Chỉ cần chặn cô ta là được. Tôi có thể tự giải quyết.”
Anh ta đáp lại một chữ: “Được.”
Sau đó tôi không trả lời nữa.
Sáng hôm sau, tôi chi một khoản tiền lớn để thuê một người giao hàng, nhờ họ gửi thư mời gặp mặt đến cho tổng giám đốc của XK.
Nói đơn giản thì đó là một lời mời uống trà chiều.
Bên trong phong bì có kèm theo lá thư tôi đã thức thâu đêm để viết, nội dung tố cáo Triệu Ái lợi dụng chức vụ để đánh cắp bí mật thương mại của công ty.
Tôi khéo léo tiết lộ một số thông tin về khách hàng.
Ở cuối bức thư, tôi ẩn ý nhắn rằng nếu ông ta không xuất hiện, thì những tài liệu này lần sau sẽ xuất hiện ở đâu, tôi e rằng bản thân mình không thể kiểm soát được.
“Vừa ép buộc” lại “vừa dụ dỗ.”
Nói thật, liệu kế hoạch này có thành công hay không, trong lòng tôi cũng không dám chắc.