Tôi thu lại nụ cười, cố gắng tỏ ra là một người vợ và người mẹ dịu dàng, hiền thục.
Mới chỉ ba năm trôi qua, anh ta đã quên mất rằng trước đây tôi từng mạnh mẽ và quyết đoán thế nào nơi công sở.
“Đàm Gia Minh, anh còn nhớ vì sao tôi nghỉ việc không?”
Tôi nhướng mày hỏi anh ta.
Anh ta mím môi, lúng túng nhưng không trả lời được.
“Không nói được sao? Vậy để tôi nhắc lại cho anh.”
Tôi cười lạnh, giọng điệu dửng dưng.
“Chính là vì bố mẹ anh suốt ngày dùng nước rửa rau thay cho nước sôi để nguội cho Manh Manh uống, khiến con bé bị nhiễm trùng đường hô hấp trên và phù nề toàn thân, phải nhập viện.”
“Tôi phải liên tục xin nghỉ để chăm sóc con bé, khiến cấp trên không hài lòng, cuối cùng tôi buộc phải từ chức.”
Đầu Đàm Gia Minh cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên.
Nhắc lại chuyện cũ, trong lòng tôi như mọc lên vô số mảnh băng nhỏ sắc nhọn, đ.â.m vào tim đau buốt khôn nguôi.
Bao nhiêu ấm ức tích tụ trong lòng, tôi chỉ muốn trút hết ra cho thỏa.
“Lúc mới kết hôn, bố mẹ anh đã giục giã sinh con, còn thề thốt đảm bảo sẽ giúp chăm sóc. Vì thế tôi mới quyết định sinh con.”
“Vậy mà sau khi sinh Manh Manh, họ lại bảo tôi không có kinh nghiệm. Kỳ nghỉ thai sản chưa hết, họ đã giục tôi đi làm lại. Tôi không nói một lời liền quay lại công việc, nhưng tôi biết, họ chẳng qua là tiếc khoản lương năm sáu vạn tệ mỗi tháng của tôi.”
“Họ mới chăm Manh Manh được mấy ngày đã đòi tôi trả công chăm sóc. Tôi không cằn nhằn gì, mỗi tháng đều đưa họ bốn nghìn tệ.”
“Ngay cả khi họ khiến Manh Manh bị tổn thương thận, tôi cũng chưa từng trách móc nửa lời.”
“Ba năm qua, bố mẹ anh hoàn toàn đùn đẩy trách nhiệm, không ngừng đổ lỗi cho tôi không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn. Anh có biết tôi đã sống ba năm qua như thế nào không?”
“Anh nói tôi ba năm không đi làm, không có khả năng cho Manh Manh một cuộc sống tốt đẹp. Anh không sợ gió lớn làm rát lưỡi mình khi buông lời như vậy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt mà tôi đã chán ghét đến tận xương tủy của Đàm Gia Minh, nheo mắt cười lạnh.
“Đàm Gia Minh, anh tự hỏi lòng mình xem, nếu không có tôi, liệu anh có mua nổi căn nhà này không?”
“Từ khi con bé chào đời, anh chỉ thỉnh thoảng vui thì đến chơi với con một lúc, khi không hứng thú thì chẳng thèm đoái hoài. Anh dựa vào đâu mà đòi giành quyền nuôi dưỡng?”
“Anh nói Manh Manh đã quen sống ở đây. Nếu vậy, người nên rời đi là anh.”
Cuối cùng, tôi đổi giọng, mỉm cười châm chọc:
“À đúng rồi, nếu anh thật sự không còn chút lương tâm nào, tôi cũng không ngại để lại cho anh một chút.”
Thỏa thuận cuối cùng không đạt được.
Đàm Gia Minh tức giận đùng đùng bỏ đi, mạnh đến mức làm cửa đập mạnh vang lên.
Tiếng động quá lớn khiến Manh Manh bị thức giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
10
“Mẹ ơi, mẹ với bố cãi nhau à?”
Con bé ngây thơ hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu nói chuyện hơi to tiếng cũng tính là cãi nhau thì chắc là vậy rồi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Manh Manh chống cằm, trông như đang suy nghĩ: “Có phải vì mẹ mới không?”
Tôi sững người, giả vờ ngạc nhiên: “Mỗi bạn nhỏ chỉ có một mẹ thôi mà. Sao Manh Manh của mẹ lại có đến hai người mẹ cơ chứ?”
“Ừm... Con đã hứa với bố là không được nói...”
Gương mặt nhỏ nhắn của con bé nhăn lại, như thể đang rất băn khoăn.
“Vậy thì đừng nói nữa, ngủ thôi nào.”
Tôi nhẹ nhàng đặt con bé xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
Manh Manh nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lúc sau lại mở mắt ra.
“Mẹ biết không, bố thường dẫn con đi gặp một cô.”
Cuối cùng, con bé cũng không kìm được mà kể ra.
Tôi tỏ vẻ chăm chú lắng nghe: “Rồi sao nữa con?”
“Bố bảo con gọi cô ấy là mẹ, còn nói rằng như vậy thì con sẽ có thêm một người mẹ để bảo vệ mình.”
“Con có nói với bố rằng, bạn Lạc Lạc ở khu nhà mình cũng có hai người mẹ, nhưng các bạn khác đều cười nhạo bạn ấy, không chịu chơi cùng.”
“Bố bảo những bạn đó đều ngốc cả. Bố nói rằng bố cũng có hai người mẹ mà, một là bà nội, một là bà ngoại, nên Manh Manh cũng có thể có hai người mẹ.”
“Nghe thì có vẻ đúng, nhưng con vẫn thấy chỗ nào đó không ổn.”
“Sau đó, bố nói nếu con chịu gọi cô ấy là mẹ, bố sẽ đồng ý với con một điều kiện...”
Manh Manh chu môi, lắc lắc cái đầu nhỏ:
“Thế là, con đành miễn cưỡng gọi cô ấy là 'mẹ mới' để dỗ dành bố.”
“Vậy Manh Manh của mẹ đã đề nghị với bố điều kiện gì thế?” Tôi tỏ vẻ tò mò.
Con bé cười khúc khích: “Con bảo bố tan làm hãy về nhà nhiều hơn để ở bên mẹ.”
“Tại sao lại đề nghị điều đó?” Tôi không kìm được mà hỏi.
“Bố luôn nói là bận công việc, không có thời gian ở bên mẹ con mình. Nhưng mỗi lần bố về nhà ăn cơm, mẹ đều rất vui. Thế nên con hy vọng bố có thể về nhà nhiều hơn để ở bên mẹ.”
Gương mặt con bé nở nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ trông thật ngây thơ và đáng yêu.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Có một góc nhỏ trong tim tôi tưởng như đã bị băng giá bao phủ, lúc này dần dần tan chảy.