Không Thỏa Hiệp

Chương 12



13

 

Người giao hàng đã lấy được bức ảnh của tổng giám đốc XK và canh trước cổng công ty XK suốt một ngày. 

 

Cuối cùng, vào lúc tám giờ tối, anh ta đã thành công gửi được thư mời gặp mặt. 

 

Thậm chí còn gửi lại cho tôi bức ảnh chụp nghiêng của tổng giám đốc XK khi đang cầm thư mời. 

 

Tôi lập tức cho anh ta đánh giá năm sao. 

 

Chiều hôm sau, tổng giám đốc XK đến đúng giờ. 

 

Ông ta là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo thể thao khá tùy ý. 

 

Dù trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt có phần đục ngầu kia lại lóe lên ánh nhìn sắc bén không ngừng. 

 

Tôi đưa cho ông ta một bản sao tài liệu về các khách hàng mà Triệu Ái đã giới thiệu cho Đàm Gia Minh. 

 

“Chỉ là vài khách hàng nhỏ thôi mà. Năng lực nghiệp vụ của Giám đốc Triệu là hàng đầu trong công ty chúng tôi. Những khách hàng này, chúng tôi có thể mất mà không đáng lo.”

 

Xem xong tài liệu, ông ta cười ha hả. 

 

Tôi cúi người, lấy lại tập tài liệu trong tay ông ta rồi lật thẳng đến trang thứ tư. 

 

“Nghe nói, công ty của ông và Tổng giám đốc Trương còn có một số mối làm ăn khác.”

 

“Thật không may, tôi lại có quen biết với Tổng giám đốc Trương.”

 

“Tổng giám đốc Trương là người nóng tính, nếu ông không coi trọng ông ấy, tôi cũng không ngại thay mặt ông thông báo một tiếng.”

 

Tôi mỉm cười, giơ điện thoại lên, để lộ bản ghi âm. 

 

“Nhóc con, ra ngoài làm ăn mà thích hành động khác người thì chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu.”

 

Ông ta cười lạnh một tiếng, đầy ẩn ý. 

 

“Luật chơi ấy à, chỉ cần nói chuyện với những người tuân thủ luật. Còn với những kẻ không biết đạo nghĩa, họ chỉ xứng đáng với kết cục gia đình tan nát.”

 

Tôi liền đưa ra một bức ảnh gia đình đã in sẵn, cùng với những bức ảnh thân mật giữa Đàm Gia Minh và Triệu Ái.

 

“Theo như tôi được biết, vấn đề đạo đức nghề nghiệp của nhân viên cũng là một phần trong văn hóa doanh nghiệp của quý công ty.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Hiện tại, tôi đang đàm phán với tư cách là người bị hại. Nếu ông Tôn vẫn cố tình bao che, tôi không ngại đến công ty của quý vị để cho mọi người mở mang tầm mắt.”

 

Tôi mỉm cười, cụp mắt xuống: 

 

“Dù sao thì, cảnh vợ cả xé xác tiểu tam cũng khá kích thích đấy nhỉ.”

 

Cuối cùng ông ta cũng d.a.o động, cam kết sẽ xử lý Triệu Ái một cách công bằng và hợp lý, đảm bảo tôi hài lòng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trong lúc chờ tin từ tổng giám đốc XK, tôi xin nghỉ dài hạn cho Manh Manh. 

 

Tôi cũng từ chối tất cả các công việc làm thêm để an tâm ở nhà dạy con học. 

 

Tôi hiểu rõ đạo lý “chó cùng rứt giậu”. 

 

Trong thời điểm then chốt như thế này, tôi tuyệt đối không để Đàm Gia Minh có cơ hội cướp Manh Manh khỏi tôi để làm khó dễ. 

 

May mắn thay, bố mẹ tôi đã sắp xếp xong công việc ở quê và đến bên tôi, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của tôi. 

 

Đặc biệt là bố tôi, một người đàn ông cao 1m8, từng có bảy năm phục vụ trong quân ngũ. 

 

Chỉ cần một tay ông cũng đủ “xử đẹp” Đàm Gia Minh – cái tên yếu ớt đó. 

 

Tổng giám đốc XK không làm tôi thất vọng. 

 

Tôi nhận được ảnh chụp thư thông báo sa thải Triệu Ái khỏi vị trí Giám đốc Kinh doanh của XK, đồng thời buộc cô ta phải bồi thường thiệt hại cho công ty. 

 

Trong văn bản còn nhấn mạnh rằng, nếu cô ta tái phạm, công ty sẽ khởi kiện theo đúng quy định của pháp luật. 

 

Tôi vô cùng hài lòng. 

 

Bởi vì hồ sơ này sẽ theo cô ta suốt đời, trở thành một vết nhơ không thể xóa bỏ. 

 

Kể từ giờ, cô ta sẽ không còn cơ hội bén mảng đến các công ty lớn, thậm chí sẽ không thể tiếp tục làm công việc kinh doanh. 

 

Triệu Ái và Đàm Gia Minh trong lúc cãi vã đã xông thẳng vào nhà tôi. 

 

Dù đang “đồng lòng chống ngoại địch” nhưng họ vẫn không quên tranh cãi với nhau, khiến Manh Manh sợ hãi trốn sau lưng tôi. 

 

Nhìn hai kẻ ấy trong bộ dạng quần áo xộc xệch, mặt mũi tức giận, tôi bỗng nghĩ đến một khả năng. 

 

Có lẽ trước đó Triệu Ái chưa từng nói với Đàm Gia Minh rằng tôi đã nắm được điểm yếu của họ. 

 

Nếu Đàm Gia Minh biết rằng mọi bí mật đều nằm trong tay tôi, anh ta chắc chắn đã quay lại để xin xỏ tôi từ lâu rồi. 

 

Có một số chuyện không thích hợp để nói trong nhà. 

 

Tôi cầm theo một xấp tài liệu dày, để bố mẹ ở nhà trông Manh Manh, rồi hẹn Đàm Gia Minh và Triệu Ái ra ngoài. 

 

Bố tôi không yên tâm, nhất quyết đòi đi cùng tôi. 

 

Tôi dẫn họ đến bãi đất trống phía sau khu dân cư. 

 

Ở đó có một chiếc bàn đá và bốn chiếc ghế đá, rất thích hợp để ký kết những văn bản quan trọng. 

 

“Con khốn nạn này!”

 

Vừa đứng yên tại chỗ, Triệu Ái đã gào lên điên loạn và lao đến muốn xé xác tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com