Bố tôi bước lên đứng chắn trước mặt tôi, tóm chặt cánh tay của Triệu Ái định hất cô ta sang một bên.
“Bố, đừng—”
Tôi hoảng hốt kéo bố lại, vội vàng nhắc nhở:
“Cô ta đang mang thai đấy, mang thai!”
Bố tôi liếc nhìn cái bụng của Triệu Ái, bất mãn nhưng vẫn thu tay lại.
Khi buông tay, ông nhướng mày, trừng mắt nhìn Triệu Ái và Đàm Gia Minh.
Trên gương mặt ông như viết rõ ràng: “Có bố ở đây, đừng hòng động vào con gái tôi!”
Triệu Ái bị khí thế của bố tôi làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn im lặng.
Đàm Gia Minh thì như mọi khi, vẫn im thin thít.
“Tôi hỏi lại lần nữa, đã đồng ý với điều kiện trao đổi chưa?”
Tôi quay sang hỏi Đàm Gia Minh.
“Tôi...”
Anh ta liếc nhìn Triệu Ái, do dự không dám mở miệng.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi càng thêm khinh thường cái sự yếu đuối của anh ta.
“Vậy thì—”
Tôi liếc nhìn Triệu Ái:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chúng ta nói chuyện riêng chứ?”
Triệu Ái đột nhiên bật cười:
“Tần Tư Nhị, tôi biết ngay cô không dám làm gì mà.”
“Cô không dám động đến Đàm Gia Minh, bởi vì hai người đã bên nhau mười năm. Bởi vì anh ta là cha của con gái cô.”
“Cô không dám làm gì anh ta, cô sợ anh ta bị dính líu đến pháp luật, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con gái cô!”
“Cô có nắm giữ bao nhiêu bằng chứng thì sao chứ? Cô cũng không dám dùng.”
Vẻ mặt Triệu Ái đầy tự tin, như thể nắm chắc phần thắng trong tay:
“Nhưng nếu cô ép tôi đến đường cùng, tôi không ngại cùng cô cá c.h.ế.t lưới rách!”
Từng câu từng chữ của cô ta đều xoáy sâu vào từ “không nỡ”.
Giống hệt với điều tôi đã nghi ngờ khi cô ta hỏi tôi trong phòng bao lần trước.
“Không nỡ?”
Tôi nhấn mạnh ba chữ đó, nhếch môi cười nhạt:
“Không có gì mà tôi không nỡ cả. Cô đã không ngại cá c.h.ế.t lưới rách, chẳng lẽ lại nghĩ tôi sẽ ngại sao?”
“Cô...”
Triệu Ái rõ ràng bắt đầu bối rối.
“Dù tôi không cần đến tình cảm mười năm đó, nhưng chắc cô nghĩ tôi sẽ vì tương lai của Manh Manh mà lùi bước chứ gì?”
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt dần dần trở nên hoang mang.
“Thật buồn cười. Một lần phản bội thì trăm lần không cần dùng đến nữa.”
“Chính anh ta là người đã vứt bỏ tình cảm mười năm, là người không thèm để tâm đến tương lai của con gái mình. Vậy dựa vào đâu mà anh ta có quyền yêu cầu tôi phải suy nghĩ cho con bé?”
“Sao hả? Muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi sao? Tưởng tôi là quả hồng mềm dễ bóp à?”
Tôi đung đưa túi tài liệu trong tay:
“Ở đây có đủ. Ngoài việc cho các người vào tù, tôi còn có thể khiến các người thân bại danh liệt đấy.”
“Thân bại danh liệt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Ái cười càng điên cuồng:
“Nói không có chứng cứ thì ai tin? Lấy bằng chứng ra xem nào!”
Tôi ngoan ngoãn lấy ra một xấp ảnh dày cộp, toàn là ảnh thân mật giữa cô ta và Đàm Gia Minh, rồi dứt khoát ném thẳng vào mặt cô ta.
“Trạm. Gia. Minh!!”
Bố tôi vừa nhìn thấy nội dung trong ảnh, không nói hai lời liền xắn tay áo lao tới đánh Đàm Gia Minh.
Tôi không ngăn cản.
“Cô... cô làm sao có được những thứ này—”
Triệu Ái nói được nửa câu thì như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng.
“Cô Triệu bị mất trí nhớ rồi sao?”
Tôi cười nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Chẳng phải chính cô đã tự tay đưa điện thoại cho tôi sao?”
“Tần Tư Nhị, cô... cô...”
Gương mặt cô ta méo mó vì tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi.
Tôi biết cô ta đã bị chọc giận đến mức gần như phát điên.
“Tôi... tôi sẽ kiện cô xâm phạm quyền riêng tư của tôi!”
Cô ta gào lên, giọng đầy sự hoảng loạn nhưng lại thiếu tự tin.
“Tôi không trộm, cũng chẳng cướp. Hơn nữa, những bức ảnh này không phải là ảnh ghép. Cô lấy lý do gì để kiện tôi?”
Tôi lạnh lùng đáp, không chút sợ hãi.
“Đồ điên, cô đúng là đồ điên!”
Triệu Ái nghiến răng, trợn mắt nhìn tôi.
“Đúng, tôi là đồ điên. Và tôi học được điều đó từ cô đấy.”
Tôi cười khẩy:
“Đường đường là một tiểu thư giàu có, xinh đẹp, học thức và địa vị đầy mình mà lại coi trọng một thằng đàn ông ăn bám như báu vật.”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối:
“Nếu nói về điên, so với cô, tôi vẫn còn thua xa.”
“Không! Tôi không giống cô! Tôi yêu Đàm Gia Minh, tôi không thể sống thiếu anh ấy.”
Triệu Ái ôm mặt, lẩm bẩm.
“Cô yêu anh ta, thế mà vẫn còn muốn đối đầu với tôi sao?”
Tôi quay đầu nhìn lại.
Đàm Gia Minh lúc này đã bị đánh đến mức nằm bẹp dưới đất, ôm đầu cầu xin tha thứ, người bẩn thỉu, thê thảm đến cực điểm.
“Dù sao thì chỉ cần tôi không đồng ý thả người, tất cả những gì cô bỏ ra cũng chỉ là trò cười mà thôi.”
“Tình thế bây giờ chỉ là ai kiên nhẫn hơn thôi.”
Tôi liếc nhìn cái bụng nhô lên của cô ta:
“Chỉ sợ tôi có thể kéo dài thời gian, nhưng bụng của cô thì không chờ được đâu.”
Triệu Ái cúi đầu nhìn bụng mình, cuối cùng cũng chịu thua.