Khúc Hát Nhân Gian

Chương 9



Đến khi trưởng tử của chúng ta, tên là Cẩu Vọng — chào đời, hắn đã là Phó Đô úy.

 

Tại kinh thành, Thái tử cùng Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, đã đến mức như nước với lửa, không đội trời chung.

 

Chỉ còn thiếu một đòn chí mạng, là có thể kéo Thái tử xuống nước.

 

Còn ta… vẫn đang chờ.

 

Chờ cơ hội — để báo thù rửa hận cho di nương và tiểu đệ của ta.

 



 

Năm Cẩu Vọng tròn ba tuổi, trong nhà có không ít hỷ sự.

 

Cẩu Đại được thăng lên chức Phó tướng, còn ta thì lại có thai lần nữa.

 

Cũng trong năm ấy, việc Thái tử tàng trữ long bào bị vạch trần, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lập tức hạ chỉ phế bỏ ngôi vị, giáng làm thứ dân, giam vào hoàng lăng.

 

Tướng phủ bị liên lụy, Liễu Thừa tướng dâng sớ từ quan, Hoàng thượng nể tình xưa, không truy cứu Liễu gia.

 

Thế nhưng phế thái tử bị giam trong hoàng lăng vẫn không an phận.

 

Hắn lợi dụng tư binh tạo phản, rất nhanh liền tập hợp được một thế lực riêng.

 

Hắn được sư phụ, nhà mẹ đẻ và cả Tướng phủ đều âm thầm tương trợ.

 

Hắn tự xưng làm đế, đối đầu với triều đình, chia thiên hạ làm hai ngả.

 

Loạn thần tặc tử, ai ai cũng muốn tru diệt.

 

Phụ thân ta nhận được thánh chỉ, lập tức điều Đại ca, Nhị ca, Tam ca và cả Cẩu Đại dẫn ba vạn binh mã xuất chinh, giúp triều đình bình định phản loạn.

 

Lúc Cẩu Đại chuẩn bị xuất phát, con gái chúng ta – Cẩu Nguyệt – mới đầy hai tháng tuổi.

 

Ta nói muốn theo hắn vào kinh, nhưng hắn không đồng ý.

 

“Ta nhất định phải tự tay g.i.ế.c kẻ thù, mới có thể dập tắt mối hận trong lòng. Chỉ khi ấy, mới có thể hoàn toàn buông xuống. Hai đứa trẻ để lại biên ải, có Bình Nhi chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng để ta cùng đi đi.”

 

Xưa nay ta vốn là người quyết đoán, chưa từng mở miệng cầu xin hắn điều gì.

 

“Nếu chàng không đưa ta theo, ta cũng sẽ tự tìm cách quay về.”

 

Cẩu Đại hít sâu một hơi:

 

“Vậy thì suốt dọc đường, nàng chỉ được ngồi trong xe ngựa.”

 

“Được.”

 

Chúng ta là viện binh, nên ngựa khỏe, lương thảo đầy đủ, dọc đường cũng không nghỉ ngơi bao lâu.

 

Trong xe ngựa lót không biết bao nhiêu lớp chăn đệm, nhưng ta vẫn bị xóc đến ê ẩm cả lưng, cảm giác như xương cốt đều muốn rã rời.

 

Cẩu Đại hỏi ta có ổn không, ta luôn đáp “ổn”.

 

Dù thế nào cũng không thể để hắn bỏ ta lại.

 

Khi chúng ta đến nơi, phế thái tử và triều đình đã giao chiến mấy trận, thắng bại khó phân.

 

Khi biết quân sư bên phe phản loạn chính là Liễu thừa tướng, Tam ca tìm đến ta.

 

“Là ông ta à.”

 

Ta hiểu ông ta quá rõ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta chưa chắc đoán trúng được hết mưu kế của ông ta, nhưng đại khái vẫn nắm được vài phần.

 

Bề ngoài đạo mạo ôn hòa, nhưng bên trong nham hiểm, tham lam. Những lời nhân nghĩa đạo đức mà ông ta nói, chẳng qua chỉ để che đậy bản chất bẩn thỉu của mình.

 

Thượng bất chính, hạ tắc loạn.

 

Con cái ông ta cũng đều là một lũ giả nhân giả nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Còn ta?

 

Cũng chẳng kém cạnh là bao.

 

Phế Thái tử xưng đế, dù có binh quyền trong tay, nhưng chung quy vẫn là danh không chính, ngôn không thuận, các văn nhân sĩ tử trong thiên hạ, ai nấy đều mắng hắn không tiếc lời.

 

Chỉ cần là người còn miệng, ắt sẽ muốn phun ra vài câu phỉ báng.

 

Nhưng — thời còn là Thái tử, hắn đích thực đã vơ vét không ít của cải, dự trữ lương thảo, ngầm nuôi tư binh.

 

Mấy đội mai phục quanh hoàng lăng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

 

Hắn lại lôi kéo thêm vài phiên vương, thu phục không ít kỳ nhân dị sĩ.

 

Trận chiến này, quả thực không dễ đánh.

 

Đội quân của Cẩu Đại cũng từng chịu vài phen tổn thất, thắng thua đều có.

 

Hôm ấy hắn về, ngồi bên giường rất lâu không nói gì.

 

Ta đến gần, nhẹ giọng hỏi:

 

“Làm sao vậy?”

 

Cẩu Đại ôm lấy thắt lưng ta, mặt vùi trong lòng ta:

 

“Có người… căn bản không mong cuộc chiến này sớm kết thúc.”

 

Ta thoáng chốc hiểu ra.

 

Phế Thái tử phản nghịch — là thật.

 

Nhưng trong triều này, ai thật tâm muốn sớm kết thúc chiến sự?

 

Là Hoàng thượng?

 

Là Nhị hoàng tử?

 

Hay Tam hoàng tử?

 

Hoặc chính là Lục hoàng tử — kẻ vừa mới lộ diện nơi triều cục, đã bắt đầu lộ ra mũi nhọn?

 

Ta nhẹ giọng nói:

 

“Chàng chỉ mới nhìn được bề nổi, chưa thấy toàn cục diện. Phế Thái tử chuẩn bị cả chục năm nay, dĩ nhiên là có căn cơ vững chắc, không thể xem thường.”

 

Ta kéo hắn vào thư phòng.

 

Trải giấy tuyên ra, cầm bút vẽ bản sơ đồ địa hình đơn giản.

 

“Xem đi, hiện giờ chúng ta đóng quân tại nơi này. Ngoài ra, ba đường đại quân khác cũng đã chia nhau đóng ở phía Đông, Tây và Nam, hợp lại thành thế gọng kìm vây chặt. Công hạ phế Thái tử, chỉ là chuyện sớm muộn. Trừ phi — trong số đó, có kẻ phản bội.”

 

Chỉ cần phế Thái tử ra giá đủ cao, nhân tâm — chưa bao giờ chịu nổi thử thách.

 

Ta nhìn hắn, nói từng lời rõ ràng:

 

“Cẩu Đại, nếu chàng muốn có được quyền thế, thì phải học cách mắt nhắm mắt mở, học cách thuận theo dòng nước mà trôi, học cách tuân lệnh hành sự, và càng phải học cách tự bảo toàn bản thân. Bởi vì điều chàng đang gánh vác không chỉ là chính mình, mà còn là thê tử, là gia đình, là những thuộc hạ đang theo chàng chinh chiến nơi sa trường…”

 

Chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn cục.

 

Xưa nay, chuyện đó chưa từng đơn giản chỉ là mấy lời nói suông.

 

Nó liên quan đến gia sản, liên quan đến sinh mạng, và thậm chí là m.á.u đổ đầu rơi, mạng người chất chồng như núi.

 

Tấm lòng của Cẩu Đại vẫn còn quá đỗi thuần lương.

 

Cũng có thể nói là… quá mức chính trực.

 

Từ khi hắn nhập ngũ đến nay, với thân phận là con rể của Đại nguyên soái, không ai dám giở trò sau lưng hắn.

 

Hắn chỉ biết đánh trận, liều mạng, tích quân công để thăng chức.