Khúc Hát Nhân Gian

Chương 7



Đến kỳ nghỉ nửa tháng, ta để Cẩu Đại đưa họ về nhà, ăn một bữa thật ấm bụng — canh xương nóng hổi, thịt kho tàu, bánh bao cơm trắng ăn thoải mái.

 

Y phục giặt bằng nước nóng, do nha đầu và bà tử hong khô trên bếp than.

 

Đêm về — nằm ngủ trên giường đất ấm áp.

 

Ngày hôm sau, mang theo giày tất được phát, Cẩu Đại trở về doanh trại.

 

“Nương tử, cảm ơn nàng.”

 

Cẩu Đại vừa nói vừa kéo ta vào lòng ôm chặt.

 

Phu thê trẻ tuổi, lại mới thành thân không lâu, lúc Cẩu Đại mệt mỏi, ta còn có thể tung tăng nhảy nhót, nhưng chỉ cần hắn ngủ một giấc hồi lại sức, thì người phải chịu khổ — chính là ta.

 

Eo ta… thật sự không chịu nổi.

 

Bình Nhi thường nhỏ giọng mắng Cẩu Đại không biết thương hương tiếc ngọc, còn sai nha hoàn đến xoa bóp cho ta.

 

Tay nàng đã để lại thương tật, ngoài việc có thể cầm muỗng múc cơm, thì không thể xách nổi vật gì nặng.

 

Nhưng cái miệng lại không nhàn rỗi chút nào, ngày ngày mắng Thái tử, mắng Liễu gia, còn Cẩu Đại thì nàng chưa từng mắng trước mặt, chỉ đợi đến khi ta cùng hắn viên phòng xong, mệt đến nằm liệt hai ngày không dậy nổi, nàng mới lén lút mắng cho một trận.

 

Trước mặt Cẩu Đại, nàng lại vô cùng lễ phép, chu đáo.

 

Bình Nhi là nha hoàn do di nương mua về cho ta từ nhỏ, lớn lên bên cạnh ta.

 

Ngoài di nương và tiểu đệ, nàng là người thân duy nhất của ta dù không cùng huyết thống.

 

Cho nên, dẫu ta hoài nghi nàng đã quy phục Tam hoàng tử, trở thành tai mắt cho kẻ khác,

 ta vẫn lựa chọn không vạch trần. 

 

Chỉ âm thầm đề phòng một chút mà thôi.

 

“Tiểu thư, tối nay người muốn ăn gì? Hầm một con gà mái già đi, uống thêm chút canh cho bồi bổ. Nghe Trần thẩm nói hôm nay mua được một con cá lớn, một khúc đem kho, một khúc đem hấp, đầu cá thì nấu canh đậu phụ cũng được. Nấu thêm nồi cơm trắng, cô gia rất thích ăn cơm.”

 

Ta mỉm cười, khẽ đáp “ừ”.

 

Nha đầu tham ăn này — đều là thứ nàng muốn ăn cả.

 

Cẩu Đại và đội của hắn gần đây đang học thương pháp.

 

Ta cho người rèn riêng một cây trường thương bằng tinh thiết.

 

Cán nặng, mũi nhọn — sắc bén.

 

Chỉ cần hắn múa được khí thế như rồng như hổ, chuyện thăng chức ban thưởng — chẳng còn xa nữa.

 

Ngày tháng trôi qua, càng lúc càng gần Tết.

 

Trần thẩm giỏi làm lạp xưởng, thịt xông khói, ta bảo bà làm nhiều một chút, rồi gửi sang phủ Nguyên soái.

 

Dù sao đó cũng là phụ thân trên danh nghĩa của ta.

 

Ta không đi, nhưng Tam ca “hờ” thì đích thân tới cửa.

 

“Haha, muội đoán xem lần này ta mang gì đến cho muội?”

 

Nhìn vẻ hân hoan rạng rỡ trên mặt hắn, ta đã đoán được — nơi Thái tử nuôi tư binh đã bị phát hiện.

 

Đường hầm bí mật bên trong giả sơn của Tướng phủ thông ra nơi nào, cũng đã điều tra rõ ràng rồi.

 

“Vài tấm da chồn tuyết này, ta nghĩ muội dùng được. Còn hai củ nhân sâm này, phần chiếc hộp đựng hoàng kim này, là Tam hoàng tử gửi làm lễ ra mắt cho biểu muội.”

 

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán — Tam hoàng tử đã nắm được thế chủ động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tam hoàng tử nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn, chúng ta… cũng có thể được như ý.”

 

Liêu Tam bật cười:

 

“Muội nói chí phải.”

 

Vài ngày trước Tết, binh lính trong doanh trại đều lần lượt ra thành, ăn uống, tiêu khiển, có kẻ gan to còn đi cờ bạc, kỹ viện.

 

Cẩu Đại dẫn theo đội mình vào núi, nói là muốn đốt thêm ít than, chặt ít củi, nếu săn được con mồi thì càng tốt, để mâm cơm đêm giao thừa thêm phần phong phú.

 

Bọn họ trải qua mấy tháng huấn luyện, dù là thể lực hay sự nhanh nhẹn đều đã tiến bộ rõ rệt.

 

Ta rất có lòng tin — nhất định sẽ trở về tay xách nách mang.

 

Cũng có người mời ta ra ngoài phố sắm Tết.

 

Nhưng trời lạnh đến thấu xương, ta chẳng thiết tha gì.

 

Chỉ giữ họ lại uống trà, ăn điểm tâm.

 

Món điểm tâm do Trần thẩm làm — quả thực là một tuyệt kỹ.

 

“Cẩu phu nhân sống cuộc đời thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

 

Quả là như thế.

 

Ngoài việc có Đại nguyên soái là nghĩa phụ làm chỗ dựa, không ai dám ức h.i.ế.p ta, Cẩu Đại lại không nạp thiếp, không có cha mẹ chồng, không có tẩu tẩu, muội muội, mọi việc trong nhà đều do ta quyết định.

 

Cẩu Đại đi sớm về muộn, ít lời, tính tình hiền hậu, mọi sự đều nghe theo ta, quân lương mỗi tháng một đồng cũng không giữ, đều mang về giao hết cho ta.

 

Cuộc sống như vậy, đích xác là an nhàn dễ chịu.

 

Nhưng… không thể tự mãn kiêu căng, với khách tới cửa vẫn giữ đầy đủ phép tắc, lời khen không thiếu.

 

Nào là phúc khí dồi dào, nào là con cái đề huề, phu quân tiền đồ rạng rỡ, tương lai xán lạn.

 

Lúc tiễn khách, còn gói lạp xưởng và điểm tâm đem theo, lễ nghĩa chu đáo.

 

Đến hai mươi chín Tết, Cẩu Đại và mọi người trở về, mang theo thịt thú rừng săn được, than và củi.

 

Người đông, khí thế hùng hồn, một thân nhiệt huyết khiến ai thấy cũng không khỏi ngưỡng mộ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Số thịt rừng họ mang về, ta bảo các đầu bếp chế biến hết — hầm canh, kho, nấu đủ món.

 

Ngày mai là Tết rồi, để ai nấy đều được ăn uống ngon lành.

 

Đây cũng là cái Tết đầu tiên của ta và Cẩu Đại — đương nhiên càng phải trân trọng.

 

Mùng hai Tết, ta và hắn cùng nhau đến phủ Nguyên soái, xem như nữ nhi xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ.

 

Phụ thân nói, Cẩu Đại là người không tệ, nhưng cần phải khổ luyện thêm nữa.

 

Cưỡi ngựa cũng phải tập cho thuần — lên chiến trường, hai chân vĩnh viễn không thể đuổi kịp bốn chân.

 

Vì thế, người tặng cho Cẩu Đại một con hãn tuyết bảo mã.

 

“Đi, cưỡi thử một vòng xem sao.”

 

Phụ thân vỗ vai hắn.

 

Hai mắt Cẩu Đại sáng bừng:

 

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân!”

 

Trong quân doanh tuy cũng từng học cưỡi ngựa, nhưng ngựa ở đó không ai sở hữu riêng, ăn uống chẳng thể đầy đủ như loại thượng phẩm này.