Khúc Hát Nhân Gian

Chương 8



Cẩu Đại cưỡi ngựa phi nước đại trên thao trường, phụ thân đứng bên ta, mỉm cười nói:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Con chọn được một phu quân tốt đấy. Trong quân doanh, người như hắn tuy không ít, nhưng không ai có thiên tư bằng hắn, cũng chẳng ai chăm chỉ, chịu khó bằng hắn, lại càng không có được vận khí như hắn.”

 

Phụ thân nhìn ta:

 

“Dù con không phải cốt nhục ruột thịt của ta, nhưng có thể gặp nhau ở đây — cũng là hữu duyên. Cẩu Đại tiền đồ vô lượng, con nên sớm sinh cho hắn một đứa con đi.”

 

Con cái…

 

Chuyện như vậy, há có thể cưỡng cầu?

 

Duyên tới, tự nhiên sẽ có.

 

Ta chỉ khẽ gật đầu.

 

Hôm ấy, chúng ta nghỉ lại phủ Nguyên soái một đêm, sáng hôm sau mới về.

 

Hãn huyết bảo mã của Cẩu Đại khiến đám binh sĩ dưới quyền hắn ai nấy đều thèm thuồng.

 

Hắn thì trông ngựa rất kỹ, cho sờ thì được, chứ tuyệt đối không cho cưỡi.

 

Cũng có vài tiểu đội trưởng khác dẫn thê tử tới chúc Tết, Cẩu Đại không giỏi ăn nói, tính lại quá ngay thẳng.

 

Người ta bảo "luyện thử đi", hắn liền nghiêm túc cùng người ta tỉ thí thật, cả thân thể như tràn đầy sức trâu, tỉ thí mãi mà chẳng kiệt sức.

 

May mà hắn là con rể của Đại nguyên soái, chứ không đã sớm bị người ta giở đủ loại trò khó dễ.

 

Đầu năm mới, quân địch lại kéo tới biên giới cướp bóc.

 

Tiểu đội của Cẩu Đại được chọn làm tiên phong, phối hợp tác chiến cùng bảy tám tiểu đội khác.

 

Từ lúc xuất chinh đến khi trở về, gần như tròn một tháng.

 

Ngày hắn trở về, nhìn ta cười mà vành mắt đỏ hoe:

 

“Nương tử, ta về rồi.”

 

Các tiểu đội lần này đều lập được công lớn.

 

Đội của Cẩu Đại bắt sống được một tiểu tướng bên địch.

 

Cẩu Đại, với thân phận đội trưởng, sắp được thăng chức rồi.

 

“Ta sắp được phong làm Bách phu trưởng, quản lý hai tiểu đội.”

 

“Tướng công thật giỏi! Ta lập tức sai nhà bếp làm mấy món ngon, chúng ta phải ăn mừng thật lớn!”

 

Đây là chức quan hắn tự mình đánh đổi bằng công lao.

 

Đương nhiên phải ăn mừng đàng hoàng.

 

Sau khi tắm gội xong, thấy trong phòng không có ai, hắn ôm ta hôn mấy cái, rồi mới cười hì hì.

 

Hắn rất hiếm khi để lộ cảm xúc, lần này là thật sự vui mừng.

 

Ta cũng vui thay hắn.

 

Bởi vì sau Bách phu trưởng là Thiên phu trưởng, quản một ngàn binh sĩ.

 

Kế tiếp là Bả tổng, mà Bả tổng — đã là tiểu quan cửu phẩm rồi.

 

Nếu tiếp tục từng bước đi lên…

 

Tất nhiên, nguy hiểm cũng song hành.

 

Nhưng đã chọn con đường này, ngoài việc bước tới, thật sự không còn đường lui.

 

Hai năm nay, chúng ta gặp nhau chẳng được bao nhiêu.

 

Hắn mang về càng lúc càng nhiều đồ, còn ta thì mua được một ngàn mẫu ruộng tốt, lại mua thêm gia nô về lo việc cày cấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một năm chỉ trồng một vụ lúa, nhưng sản lượng một ngàn mẫu — ăn không xuể.

 

Bán đi một phần, để dành một phần, từng chút từng chút, gia sản cũng dần dư dả.

 

Cẩu Đại cũng dần dần tiến bộ.

 

Rảnh rỗi bắt đầu học đọc chữ, viết chữ, từ nét chữ nguệch ngoạc ban đầu, đến nay đã ngay ngắn rõ ràng.

 

Từ tiểu đội trưởng đến Bách phu trưởng, rồi đến Bả tổng, chỉ mất hơn hai năm — chức quan này hắn thăng nhanh thật, nhưng chẳng ai dám nói hắn dựa vào quan hệ mà leo lên.

 

Từng lần từng lần lập công trên chiến trường, đó không phải thứ mà quan hệ hay “dựa hơi” có thể có được.

 

Nếu có điểm đáng tiếc, chính là — ta mãi vẫn chưa mang thai.

 

Không biết Cẩu Đại có lo không, nhưng ta thì có chút sốt ruột.

 

Đã mời đại phu xem qua, thân thể ta không có vấn đề.

 

Cẩu Đại lại càng không cần phải lo.

 

Vấn đề là — hai người quá ít thời gian ở bên nhau.

 

Cho nên sau khi hắn được phong làm Bả tổng, ta liền xin phụ thân, bớt phân phó quân vụ cho hắn một chút.

 

Thành thân đã hơn hai năm mà vẫn chưa có con, chớ nói chi đến mấy mụ đàn bà lắm lời, chỉ e thiên hạ đã đồn thổi thêu dệt đủ thứ chuyện trên đời.

 

Sinh con không phải chuyện của riêng nữ nhân, may là Cẩu Đại rất phối hợp.

 

Cũng may — ông trời không phụ lòng người.

 

Hai tháng sau, ta vừa ngửi thấy mùi cá tanh đã buồn nôn dữ dội, liền mời đại phu tới phủ bắt mạch…

 

“Chúc mừng phu nhân, có hỷ, có hỷ rồi!”

 

Bình Nhi lập tức sai người đưa tin mừng sang phủ Nguyên soái, lại định sai người vào doanh trại, gọi Cẩu Đại về một chuyến.

 

Ta ngăn lại.

 

“Phía bên phủ Nguyên soái đưa thiệp báo tin là được, còn lão gia… đợi chàng về rồi, ta tự mình nói với chàng.”

 

Cẩu Đại trở về, vừa bước vào cửa đã nói:

 

“Hôm nay trong doanh trại, ai cũng nhìn ta bằng ánh mắt là lạ.”

 

Ta ngồi vào lòng hắn, kéo tay hắn đặt lên bụng mình.

 

“Nguyệt sự đến nên đau bụng sao? Uống nước đường đỏ chưa? Bảo nha hoàn mang túi chườm nóng tới đi.”

 

Cẩu Đại vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa bụng cho ta.

 

Khi ta có nguyệt sự cũng chẳng đau đến mức không chịu nổi, chỉ là sắc mặt tái nhợt, tinh thần sa sút vài lần.

 

Chẳng biết hắn học mấy thứ này từ đâu, nào là uống nước đường đỏ, xoa bụng, chườm nóng…

 

“Ngốc à… chàng sắp làm cha rồi.”

 

Bàn tay to dừng lại giữa bụng ta.

 

Ta có thể cảm nhận được thân thể của người đang ôm lấy mình — cứng đờ, không dám nhúc nhích.

 

Cẩu Đại cẩn thận bế ta đặt lên giường đất, lại xoay quanh trong phòng mấy vòng, miệng cứ lẩm bẩm:

 

“Có thai rồi? Ta sắp làm cha rồi?”

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt chẳng dám tin, rồi đỏ mắt, ngồi xổm bên mép giường, đầu nhẹ nhàng đặt lên đầu gối ta:

 

“Nương tử, cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng đã cho ta một mái nhà.”

 

Có lẽ vì sắp làm cha, Cẩu Đại càng thêm tích cực xin ra trận.

 

Mỗi lần đều đại thắng trở về.