Khuê Lục - Lương Ngọc

Chương 10



Chàng chỉ đành gãi đầu đi hỏi đại tỷ, đại tỷ bật cười thành tiếng: “Tiểu Ngũ nhà chúng ta là một người phụ nữ dễ bị tổn thương.”

 

Lý Nguyên Đăng ngốc nghếch quay về hỏi ta: “Nàng bị thương ở đâu? Là ta làm quá mạnh sao?”

 

Ta tức đến nỗi đuổi chàng ra khỏi phòng ngủ, bắt đi thư phòng ngủ nửa tháng.

 

Sau đó, mỗi lần Lý Nguyên Đăng gặp ta đều cam đoan sau này sẽ nhẹ nhàng hơn, càng khiến ta tức đến muốn cào tường.

 

Ta không chỉ giận chàng, mà còn giận chính mình.

 

Mỗi lần Thái phu nhân đến gây sự, Lý Nguyên Đăng đều kiên quyết bảo vệ, điều này khiến ta lại không kìm được mà quyến luyến chàng.

 

Từ nhỏ tuy ta không chịu nhiều khổ cực, nhưng những ngày đại tỷ đi dưỡng bệnh ta cũng đã chịu đựng không ít lần bắt nạt.

 

Năm ấy nàng mười một tuổi, ta còn quá nhỏ, phụ thân không cho ta đi theo, sợ làm phiền tỷ tỷ tịnh dưỡng.

 

Sau khi đại tỷ đi, các ma ma trong phủ đều lơ là, đồ ăn thức uống cũng giảm đi một nửa, còn phải chịu lời ra tiếng vào của bọn họ.

 

Ngày nào ta cũng cuộn mình trong quần áo của tỷ tỷ lén khóc, lúc đó ta mới biết, hóa ra ta là một đứa trẻ không có mẹ.

 

Sau này đại tỷ trở về, thấy ta gầy gò đến thế, lại càng thêm rụt rè, nàng đã nổi cơn thịnh nộ.

 

Kể từ đó, tỷ tỷ chưa bao giờ rời xa ta nữa, luôn giang rộng đôi cánh của nàng, để che chở cho chú chim non yếu ớt này.

 

Cho nên thật ra ta rất nhát gan.

 

Cho dù hiện tại ta có một nghìn con mắt, thông tỏ mọi việc trên đời, ta cũng chưa bao giờ là người dũng cảm, càng không phải người dám đứng ra phía trước.

 

Nếu ta phải đứng mũi chịu sào thì nhất định là phía sau ta có một hậu thuẫn vững chắc và an toàn.

 

Sự an tâm này, đại tỷ đã cho ta, giờ đây, Lý Nguyên Đăng lại cho ta.

 

Đại tỷ luôn nói, ta cứ như một cún con, chỉ khi chủ nhân ở bên mới dám sủa gâu gâu.

 

Ta đúng là như vậy, bởi vì ta biết, nếu đối diện có ch.ó lớn c.ắ.n ta, sẽ có một người ôm ta vào lòng, bảo vệ vững chắc, dịu dàng vỗ về, lúc đó ta mới dám xông lên như cún con, gặp ai cũng cào, nhe nanh sủa loạn.

 

Nhưng nếu Lý Nguyên Đăng vuốt ve bộ lông của ta cũng giống như đại tỷ, chỉ vì thích ta thì tốt rồi…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tâm trạng ta không tốt thì không sao, Tích di nương hầu hạ ta cũng gặp xui xẻo.

 

Nàng ta hoặc là phải thức đêm làm thêu thùa, hoặc là mỗi ngày bị lửa bếp làm bỏng tay.

 

Anan

Diêu quản sự bây giờ chỉ có một công việc duy nhất là trông chừng nàng ta. Mỗi khi nàng ta phàn nàn, Diêu quản sự lại chống nạnh mắng: “Di nương thật không biết xấu hổ, phu nhân hầu hạ Hầu gia mệt mỏi, những việc này người không làm thì ai làm? Chẳng lẽ người muốn làm thay việc của phu nhân, để phu nhân phải xuống bếp nấu cơm sao?”

 

Thật ra trong nhà nuôi không ít đầu bếp, nhưng tâm trạng ta không tốt, trở nên “kén ăn”, nhất định phải ăn những món độc đáo do Tích di nương làm.

 

Tích di nương bị ta rèn luyện đến mức tay thô ráp, sắc mặt phờ phạc, chẳng còn thời gian ngâm thơ dưới trăng, ca hát trong tuyết, hay câu dẫn đám nam nhân trong phủ nữa.

 

Lúc này, Ái di nương bị ta đày đi Sơn Đông nhờ người mang thư tín về, miệng lưỡi nói rằng nhớ Thái phu nhân, lo lắng cho Hầu gia.

 

Nàng ta không nhắc một chữ đến ta - vị chủ mẫu này, đây chính là muốn biểu đạt hai ý với ta: thứ nhất, nàng ta không còn cung kính với ta. Thứ hai, sau ba tháng ta chậm rãi thanh trừ những kẻ hầu lắm lời, nàng ta vẫn còn tai mắt trong phủ, biết ta và Thái phu nhân bất hòa, muốn dùng bà mẫu để chèn ép ta.

 

Ta trực tiếp gửi lá thư ấy đến chỗ Thái phu nhân. Nếu Ái di nương đã muốn làm tròn đạo hiếu này thì sao ta phải tranh giành với nàng ta? Gửi đến trước mặt Thái phu nhân để nàng ta báo hiếu chẳng phải tốt hơn sao?

 

Thái phu nhân cực kỳ ghét Thanh Hà Thôi thị, năm xưa ghét Nguyên phu nhân thế nào, giờ đây cũng ghét nàng ta như vậy, sao có thể để nàng ta trở về chứ.

 

Thế là nàng ta lập tức sai người viết một bức “hoài niệm” dài, để Ái di nương ở Sơn Đông tiếp tục tâm sự cùng Nguyên phu nhân.

 

Một tháng sau, Lý Nguyên Đăng xuất chinh, chàng kéo ta lại nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc nàng đang làm loạn gì vậy?”

 

Ta dùng ngón tay xoay xoay tua kiếm trên bảo kiếm của chàng, không biết nói gì.

 

Trên bàn đặt một hộp bánh quẩy nhỏ mà đại tỷ nhờ Lý Nguyên Đăng mang về cho ta.

 

Ta biết đại tỷ chê cười ta khó chịu, nhưng ta đúng là đang tự làm khó mình. Ta vòng tay qua cổ chàng, vùi mặt vào hõm cổ chàng. Lý Nguyên Đăng ôm ta, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

 

Rồi chàng đột nhiên hỏi một câu: “Đại cô nương nói nhũ danh của nàng là tiểu ma hoa, cái tên này, cũng không hay hơn Ngưu Hoàng là bao nhỉ…”

 

Ta tức nghẹn, lấy nắm đ.ấ.m đấm chàng: “Đại tỷ nói bừa, còn lâu người ta mới tên là tiểu ma hoa!”

 

Lý Nguyên Đăng khẽ cười: “Được rồi, phu nhân khuê danh Lương Ngọc, Lương Ngọc… Lương Ngọc… Lương Ngọc là hay nhất.”

 

Lý Nguyên Đăng đi rồi, Tích di nương không chịu nghe lời quản lý nữa, lấy cớ thân thể không khỏe, không chịu làm việc nặng. Giờ đây trong nhà không có nam chủ nhân, ta cũng không thể mặc nàng ta phong hoa tuyết nguyệt câu dẫn hết nam bộc trong phủ được.

 

Thế là ta đành phải gọi nàng ta tiếp quản sổ sách thay Liên di nương. Vốn dĩ ta nghĩ một người chỉ giỏi thổi sáo kéo đàn ca hát như nàng ta, đến khâu xem sổ sách chắc chắn sẽ sống c.h.ế.t không chịu, nhưng không ngờ nàng ta lại cực kỳ phấn khích mà phối hợp.