Khuê Lục - Lương Ngọc

Chương 9



Nữ nhi nhà quan văn thì chú trọng sự điềm tĩnh, tịnh dưỡng mà cũng không giữ được, trước sợ buồn sau sợ chán, sao có thể coi là khuê huấn tốt được chứ.

 

Thái phu nhân bị lời ta nói nghẹn họng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

 

Ta cũng chẳng đợi bà ta mở miệng, mà sai người mời hai vị di nương vào luôn.

 

Khi ra khỏi chỗ Trân di nương, trời đã hơi hửng sáng. Ta vốn nghĩ không ngủ được nữa, đương nhiên hai vị di nương cũng chẳng thể về phòng nghỉ ngơi, đành phải đứng đợi ở hành lang chính viện. Ai ngờ Lý Nguyên Đăng lại lôi kéo ta không buông tay, cứ thế để các nàng ta uổng công đợi hai canh giờ.

 

Lúc này trông hai người đã tiều tụy đi không ít, trâm cài và vòng đều hơi lỏng lẻo.

 

Ta ôn tồn nói: “Thái phu nhân biết Trân di nương bị bệnh, vội vàng chạy đến. Vừa rồi nói thấy Liên di nương bình thường là người tốt, muốn nàng dọn đến phòng Trân di nương để chăm sóc, bầu bạn cùng nàng ta.”

 

Khuôn mặt vàng vọt của Liên di nương thoáng tái nhợt, vừa định từ chối.

 

Ta liền nói: “Liên di nương không muốn sao? Nhưng Trân di nương dù sao cũng là Quý thiếp, Liên di nương lấy ý muốn hầu hạ Hầu gia, lòng kính yêu Thái phu nhân, ở chung với Trân di nương cũng coi như tình tỷ muội già.”

 

Ta nhấn mạnh chữ “già”, mọi người có mặt đều biến sắc.

 

Đặc biệt là Liên di nương, nàng ta há miệng ra, nhưng chẳng nói được lời nào.

 

Đây chính là nhược điểm của Lương thiếp, cho dù nàng ta không bị đ.á.n.h c.h.ế.t, nhưng Lương thiếp cũng không có quyền lên tiếng ở đây.

 

Sao Liên di nương lại không biết những điều này, chỉ đành rưng rưng hai dòng lệ, tủi thân quỳ xuống, chẳng nói chẳng rằng, càng không tạ ơn.

 

Giọng Thái phu nhân càng thêm lạnh lẽo: “Tam nương tử thật giỏi suy đoán, còn biết rõ tâm tư của ta hơn cả ta nữa chứ.”

Anan

 

Ta lập tức rời ghế hành lễ: “Tân phụ trẻ tuổi, thiếp sống được bao nhiêu đâu, có khi nghĩ lệch lạc cũng là chuyện thường. Vẫn mong bà mẫu không tiếc rẻ, như vậy dạy dỗ mới tốt.”

 

Nói xong, ta mở to đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn bà ta, ta không tin bà ta còn có tâm tư gì mà không nói ra được.

 

Thái phu nhân lấy lại hơi, nghĩ tới nghĩ lui, quả thật cũng không còn lời nào để nói, đành đáp: “Liên di nương nấu canh rất ngon, lại tỉ mỉ chăm chỉ, giờ nàng ta là chủ mẫu, nàng ta bảo ngươi đi, ngươi cứ đi đi.”

 

Liên di nương cũng sắp ngất đến nơi.

 

Ta xoa tay trong ống tay áo, đưa ánh mắt mong đợi nhìn nàng ta: Cố lên, ta tin ngươi có thể hầu hạ Trân di nương cho nàng ta phải rời đi.

 

Hề hề!

 

Lý Nguyên Đăng nghe kể xong, cười ngả nghiêng.

 

“Có thể khiến Thái phu nhân bị lép vế, nàng đúng là lợi hại.”

 

Ta cầm khăn lụa vỗ chàng: “Bớt đi một nỗi lo cho Hầu gia, lại khiến thiếp tốn biết bao công sức.”

 

Lý Nguyên Đăng lấy từ trong lòng ra một gói giấy nhỏ: “Quà tạ ơn cho phu nhân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta nhìn qua, hóa ra là Mẫu Đơn ngọt lạc.

 

Đây là món bánh mà ta thích nhất, từ nhỏ đại tỷ sợ ta ăn nhiều bị sâu răng, mỗi tháng chỉ cho phép ta ăn một lần.

 

Bởi vậy sức hấp dẫn của Mẫu Đơn ngọt lạc đối với ta vẫn ổn định và kéo dài suốt mười mấy năm.

 

Ta ăn ngon đến nỗi mắt cười híp lại, thỏa mãn thở dài: “Sao Hầu gia biết thiếp yêu thích nhất loại hoa mẫu đơn đen này?”

 

Lý Nguyên Đăng thuận miệng đáp: “Đại tỷ tỷ của nàng nói.”

 

Ta sững sờ, cụp mắt xuống, chầm chậm nhấm nhấp miếng bánh, đột nhiên cảm thấy món lạc này chẳng ngọt đến thế.

 

Bọn họ đều cho rằng ta không biết, thật ra ta đã biết từ lâu, sau khi đại tỷ bị Hộ Quốc tướng quân hưu thê, Lý Nguyên Đăng từng hẹn gặp đại tỷ mấy lần.

 

Ngoài chợ từng đồn đãi, chàng muốn tái cưới đại tỷ, sau này vì Hộ Quốc tướng quân quấy nhiễu, mới gửi thiệp đến nhà ta.

 

Trước đây ta cũng chưa từng đoán được Lý Nguyên Đăng và đại tỷ có quen biết cũ, nhưng bây giờ nghĩ lại, nhà ta là võ tướng trấn giữ biên cương, nhưng cũng chỉ là dòng dõi nhỏ bé, đại tỷ cũng không có chiêu trò thông thiên để phò tá Hộ Quốc tướng quân trong quân đội.

 

Hộ Quốc tướng quân phát triển sự nghiệp ở Tây Bắc, không thể nào qua mắt Lý Nguyên Đăng được, vậy thì chuyện đại tỷ và Lý Nguyên Đăng có quen biết cũ cũng không có gì lạ nữa.

 

Quả nhiên là chàng không cưới được đại tỷ nên mới cưới con gái nhà họ Tống, trong số các con gái nhà họ Tống, cưới đại ta.

 

Nghĩ đến đây, ta có chút không vui, đặt món ngọt lạc xuống, quay về giường nằm nghiêng, không nói gì nữa.

 

Lý Nguyên Đăng thấy ta vừa nãy còn cười đến mắt mày đều cong, chốc lát đã giận dỗi, vội vàng tiến lên ôm ta: “Sao vậy? Chẳng lẽ nàng không thích ăn sao? Đại cô nương lừa ta à?”

 

Ta nhìn chàng, tủi thân bĩu môi, nhưng lại không thể bất mãn với đại tỷ, chỉ giận dỗi nói: “Ta muốn đuổi hết người trong phòng chàng đi!”

 

“Được, nàng đuổi đi.” Lý Nguyên Đăng không thèm nghĩ gì đã đồng ý luôn.

 

Ta càng tức giận hơn.

 

Quả nhiên!! Chàng có người trong lòng rồi nên mới không quan tâm, ngày mai ta đi rồi, chàng còn có thể tìm một đống dương đờm, cẩu thận, hải cẩu thận gì đó!!!

 

Nam nhân đáng ghét!! Chàng coi trọng người khác, ta việc gì phải coi trọng chàng! Hứ!!!

 

Ta quay người lau khóe mắt.

 

Mối tình đầu của Tống Ngũ cô nương... ba ngày... từ lúc bắt đầu đã trực tiếp kết thúc rồi.

 

Ôi...

 

Trong ba tháng này, ngày nào sắc mặt ta cũng không tốt, Lý Nguyên Đăng làm gì cũng sai, dỗ ta ta cũng giận, không dỗ ta ta càng giận.