Diêu quản sự thấy không yên tâm: “Nương nương quá lương thiện rồi, sao có thể để một người từ thanh lâu ra chạm vào sổ sách của Hầu phủ chứ.”
Ta cười nói: “Diêu quản sự cứ xem đi, người từ thanh lâu ra, chiêu trò còn nhiều hơn chúng ta nhiều đấy.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tích di nương tuy không hiểu sổ sách, nhưng biết cách “cứu nước đường vòng”, rất nhanh nàng ta đã tìm ra bằng chứng thân mẫu của Liên di nương vẫn còn sống, hai mẹ con nàng ta đã âm thầm cho vay nặng lãi, hợp sức rút cạn ngân khố của Hầu phủ.
Thậm chí lão phụ nhân kia cũng bị áp giải đến trước mặt ta.
Lúc đó nói là nương tựa thân thích, thật ra là lên kinh tìm ca ca của Liên di nương. Ca ca nàng ta chỉ giỏi cờ bạc, ngày ngày uống rượu say mèm, Liên di nương đành phải nghĩ ra cách này để kiếm tiền.
Trong nội trạch, Quý thiếp và Dắng thiếp không thèm quản lý sổ sách, chỉ có Lương thiếp là tính toán giỏi nhất.
Trước kia nàng ta dùng hết tâm cơ để lừa Nguyên phu nhân uống trà thiếp thất của nàng ta, sau đó lại lừa Lý Nguyên Đăng cùng hai vị Trân, Ái di nương rằng là Nguyên phu nhân làm chủ nạp nàng ta, thêm củi cháy vào cái hố lửa Nguyên phu nhân.
Thấy tội chứng như núi, nàng ta cũng không thể chối cãi, ta gửi thư hỏi ý Lý Nguyên Đăng, Lý Nguyên Đăng trực tiếp ra lệnh bán nàng ta đi.
Ta sai người đến quan phủ nộp đơn, tịch thu tất cả gia sản nhà ca ca nàng ta, gửi số bạc còn lại ra tiền tuyến.
Nghe Diêu quản sự nói ca ca nàng ta cũng không ra gì, Liên di nương rơi vào tay hắn, không vào thanh lâu cũng khó.
Thế là ta bèn sai người tìm một số tội trạng của ca ca nàng ta, trước tiên nhốt hắn vào quân lao, sau đó đày mẹ con nàng ta về quê.
Ta trả lại thân khước, nhưng không cho tiền lộ phí, với thủ đoạn của Liên di nương, ta không tin nàng ta không lén tích một ít tài sản cho mình.
Anan
Ngày tháng trôi qua vô cùng nhàm chán, bây giờ Lý Nguyên Đăng đã biết viết rất nhiều chữ, luôn gửi thư tín về cho ta.
Đôi khi ta lại nghĩ, những gia đình giàu có nạp nhiều cơ thiếp như vậy để kéo dài dòng dõi, nhưng lại không đối đãi cho tốt, thậm chí có người, tựa như Thái phu nhân vậy, còn không cho thứ tử học chữ đầy đủ.
Nếu không phải Lý Nguyên Đăng liều cả tính mạng giành được quân công trên chiến trường thì dưới sự giày vò của đích mẫu như vậy, không biết bao giờ mới có thể ngẩng đầu lên được.
Ta thả Trân di nương ra, Lý Nguyên Đăng không có ở nhà, mọi người đều phải thủ tiết, giữ nàng ta lại cũng vô ích.
Sự bất mãn của Trân di nương với ta ngày càng nặng, Tích di nương lại càng thêm cần mẫn.
Khi hoa mai nở, ta nhận được thư tay của Lý Nguyên Đăng, chàng sắp rút quân về triều, có thể trở về đón tiết Lạp Bát rồi.
Ta nhìn cành hoa mai phủ đầy tuyết trắng, khóe môi cong lên lộ ra ý cười, nhưng rồi lại lộ vẻ sầu lo trên lông mày. Hộ Quốc tướng quân cùng chàng xuất chinh, chia ra hai mặt nam bắc, hôm trước đã trở về rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại tỷ và tướng quân dường như có dấu hiệu hòa giải, không biết Lý Nguyên Đăng biết được, có để ý không?
Đêm trước khi Lý Nguyên Đăng về, có phi tặc lẻn vào Hầu phủ, lảng vảng ngoài các của ta. Thân thủ các hộ vệ của ta nhanh nhẹn, bao vây chủ viện kín như thùng sắt, dễ dàng tóm lấy tên trộm như xách chuột.
Ta chỉ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, bèn bảo các hộ vệ không được làm lớn chuyện, chờ Hầu gia về xét xử kỹ càng thì tốt hơn.
Ngày hôm sau, Trân di nương thấy ta vẫn như thường lệ, khó giấu được vẻ nghi ngờ, thấy vậy, ta biết ngay tên phi tặc chắc chắn có liên quan đến nàng ta.
Mà Tích di nương thì vẫn mờ mịt không biết gì.
Thái phu nhân đã đến ngồi từ sáng sớm, sau vài lần thăm dò, ta vẫn như một cục bột, hỏi gì cũng không nói, thế là nàng đành phải bỏ đi.
Đêm Lạp Bát, ta ở trong các bên cành mai phủ trắng tuyết chờ Lý Nguyên Đăng.
Nhưng đến canh Tý, đã nấu được một nồi cháo Lạp Bát, nhưng Lý Nguyên Đăng vẫn chưa xuất hiện.
Trong lòng ta sốt ruột vô cùng, sau đó có tiểu tư đến cửa hành lang báo rằng đoàn ngựa của Lý Nguyên Đăng đã gặp phải thích khách.
Ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu, xông ra ngoài viện, suýt chút nữa đã ra khỏi cửa chủ viện, mới kịp suy nghĩ lại, việc lớn như vậy, vì sao không phải quản gia hoặc chưởng sự có địa vị hơn đến báo.
Ta thu lại thân hình đang nghiêng về phía trước.
Mà ta vừa lùi lại, mưa tên như tuyết bay đầy trời, cấp tốc b.ắ.n vào viện.
Ta nép chặt vào tường trắng, các hộ vệ ẩn mình trong bóng tối đã vung đao lên.
Sau nhiều lần c.h.é.m g.i.ế.c, cuối cùng tiểu tư Cẩu Bảo cũng chạy đến, nói với ta mọi việc đã kết thúc.
Hỏi kỹ Cẩu Bảo căn nguyên mọi chuyện, Cẩu Bảo nói thật ra Lý Nguyên Đăng đã sớm về kinh, đã bố trí người trong phủ.
Chàng gửi hai phong thư, một phong cho tổng quản nói sẽ về đêm trước Lễ Lạp Bát; một phong cho ta, nói sẽ về đúng ngày Lễ Lạp Bát.
Trân di nương và Thái phu nhân đã giăng bẫy từ bên ngoài, các nàng ta tìm một tên trộm vặt, muốn khi Lý Nguyên Đăng về nhà, xông vào các của ta, khiến người ta nghi ngờ ta gian dâm với nam nhân bên ngoài, đến lúc đó có trăm miệng cũng không nói được.
Tin tức của Tích di nương thì lại đến từ kế hoạch nội bộ, nàng ta vốn là do kẻ thù của Lý Nguyên Đăng sắp xếp vào Hầu phủ qua nhiều lần. Nay Lý Nguyên Đăng lại lập công lớn, khó tránh khỏi bị người đời ganh ghét, vì thế đối phương thúc giục Tích di nương mở cửa góc Hầu phủ, trước tiên dụ ta ra ngoài g.i.ế.c ta, sau đó chờ Lý Nguyên Đăng về phủ, ném đầu của ta lên lưng ngựa chàng.