Ta thường dùng chiêu này, không lừa già dối trẻ, trăm lần thì cả trăm lần đều hiệu nghiệm. Ngay cả tiên tử thanh lãnh cao ngạo như đại tỷ còn bị ta dỗ đến mềm lòng, đừng nói đến một nam nhân chất phác, thô kệch.
Quả nhiên, Lý Nguyên Đăng khẽ ho một tiếng, vành tai ửng đỏ quay mặt đi, nói: "Nàng biết đó, thực ra ta là thứ trưởng tử."
Ta dùng cằm cọ cọ lên đầu gối chàng, không nói biết cũng không nói không biết.
Lý Nguyên Đăng nhìn ta: "Vị đích mẫu của nhà ta có ba người con trai. Vốn dĩ ban đầu tước vị Hầu phủ không nên do ta kế thừa, nhưng vì không còn ai khác, nên mới phá lệ mà rơi vào tay ta. Khi ấy, ta vừa đ.á.n.h thắng trận, lại được phong Hầu, danh tiếng khi đó vang xa, còn được định hôn sự với Thanh Hà Thôi gia. Nhà Trân di nương có quan hệ thân thích với Thái phu nhân, vốn định liên hôn với đại ca, nhưng đại ca đã mất nên Thái phu nhân cứ nhất quyết bắt ta cưới, để người thân của mình chiếm được vị trí chủ mẫu Hầu phủ."
Ta vòng tay lên đầu gối chàng, ngẩng đầu lên: "Vậy Thanh Hà Thôi gia thấy có quý nữ khác đến cầu hôn, sợ chàng đổi ý, nên cưới một tặng một, lại đưa thêm một tiểu thư nữa vào ư?"
"Phải. Ái di nương là thứ nữ, nàng ta và mẫu thân nàng ta rất được sủng ái."
Ta đảo mắt. Vốn dĩ Trân di nương muốn làm đại nương tử trong trưởng phòng, một người vợ kế được sắp đặt đàng hoàng lại thành thiếp, trong lòng làm sao cam chịu.
Mẫu thân Ái di nương được sủng ái, đương nhiên là không hòa thuận với chủ mẫu. Hai vị mẫu thân đã như nước với lửa, phận làm nữ nhi có thể sống tốt được bao nhiêu chứ.
Thái phu nhân không hài lòng việc Thanh Hà Thôi thị làm Hầu phu nhân, chắc chắn sẽ thường xuyên đến đây bày ra bộ dạng mẹ chồng khó tính.
Chậc... Ba ả đàn bà điên này đã đủ để Nguyên phu nhân phải chịu khổ rồi.
Nhưng vẫn còn nhiều điều ta chưa hiểu rõ lắm.
Anan
Ta nghi hoặc nói: "Trân di nương đã được hứa gả cho đại lang nhà Hầu gia, hiển nhiên là do Thái phu nhân đứng ra mai mối. Nàng ta rất coi trọng mối thông gia này, lại có ba người con trai, cớ sao không gả cho những người con trai khác của mình?"
"Khi ấy đại ca vừa mới qua đời, Trân di nương định gả cho nhị ca, nhưng còn chưa kịp bàn bạc, nhị ca cũng đã mất."
"..."
Thế còn tứ công tử là đích tử, bất kể là tước vị hay quý nữ, cũng không đến lượt thứ trưởng tử như chàng chứ.
Lý Nguyên Đăng dường như biết ta nghĩ gì, nói: "Toàn thân tứ đệ đều lở loét, làm sao có thể diện kiến Thánh thượng mà nhận tước vị. Trân di nương nghe được chuyện này, dọa sẽ treo cổ tự vẫn ở nhà thân mẫu, sống c.h.ế.t không chịu gả cho tứ đệ."
"Toàn thân lở loét... Chẳng lẽ là..."
"Ừm, bệnh hoa liễu."
"Vậy đại lang quân và nhị lang quân..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cũng vậy."
C.h.ế.t mất. Chứ sao nữa, ba gã huynh đệ này, có cho chó, ch.ó cũng không thèm cưới.
Nhìn vậy, vẫn là Lý Nguyên Đăng tốt hơn một chút.
Ta nheo mắt lại, lười biếng không muốn nghe chuyện bẩn thỉu của Hầu phủ nữa, cầm khăn tay phe phẩy đùa nghịch trên người chàng, lại chuyển sang một chủ đề khác: "Chỉ là thiếp thân không hiểu. Hai vị di nương và Nguyên phu nhân đều là tiểu thư khuê các, lại mới thành thân, đang là lúc đặt Hầu gia lên tận trái tim, sao lại cho phép hậu viện có thêm hai nữ tử nữa chứ?"
Lý Nguyên Đăng dường như đang có tâm trạng tốt, trêu chọc ta: "Phu nhân đoán xem?"
Ta bĩu môi: "Chắc chắn là Hầu gia tham lam sắc đẹp, chê hậu trạch này vẫn chưa đủ náo nhiệt, muốn tìm thêm vài mỹ nhân đến bầu bạn."
Lý Nguyên Đăng chỉ vào mình: "Ta ư? Tham lam sắc đẹp ư?"
"Thế thì sao? Liên di nương cứ khăng khăng nói với Tướng quân là nàng muốn 'lấy thân báo đáp ân cứu mạng' đó thôi."
Lý Nguyên Đăng nghiêm túc suy nghĩ: "Năm đại hạn đó, mẹ con nàng ta lên thành nương tựa người thân, gặp phải giặc cướp. Khi đó đúng lúc ta đi qua nên giúp đỡ nàng ta một tay, sau đó sai người đưa nàng ta cùng mẹ già đến nhà thân thích của nàng. Ba ngày sau, nàng ta lại đ.â.m đầu vào ngựa của ta trên phố, nói rằng mẹ đã mất, thân thích cũng đuổi nàng ta ra khỏi nhà. Nàng ta nghĩ trong lúc này chỉ có ân cứu mạng của ta là chưa được báo đáp. Nếu ta không chịu để nàng ta làm trâu làm ngựa, nàng ta chỉ có một con đường c.h.ế.t. Ta đành phải chấp nhận nàng ta. Nói ra cũng kỳ lạ, ban đầu là đưa về nhà làm tỳ nữ, sao chiến trận vừa kết thúc trở về, Thôi thị đã cho nàng ta uống trà thiếp thất rồi, ta cứ thế có thêm một thiếp thất nữa."
Lý Nguyên Đăng đỡ trán, đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.
Ta lườm chàng một cái, đưa tay véo má chàng. Đúng là đồ hồ đồ, người ta lấy thân báo đáp là để làm trâu làm ngựa cho chàng sao? Đó là thèm khát thân thể chàng!
Có lẽ chàng và Nguyên phu nhân đều bị Liên di nương tính kế rồi.
Ta đoán quả không sai, vị Lương thiếp không lộ vẻ gì ra mặt này mới là người có tâm cơ sâu nhất.
Ta nắm khăn tay, yên lặng thất thần. Lý Nguyên Đăng đẩy đẩy ta: "Vì sao nàng không hỏi Tích di nương?"
Ta lắc đầu: "Không cảm thấy hứng thú."
Lý Nguyên Đăng không phải người chi tiền vì sắc đẹp, chắc hẳn Tích di nương là do tặng thiếp. Ta còn gì để hỏi nữa, hỏi thêm ra những chiêu trò quan trường, vấy bẩn bản thân, chẳng bõ.
"Không được." Lý Nguyên Đăng nghiêm túc nói: "Phải hỏi cho hết, làm việc phải có trước có sau."
"... Được rồi." Ta bất đắc dĩ lầm bầm: "Vậy Tích di nương từ đâu mà đến?"