Khuê Lục - Lương Ngọc

Chương 7



"Thượng cấp ban tặng."

 

Anan

Ta biết ngay mà, một đời đi ở của nữ nhân, trong mắt bọn họ chỉ gói gọn trong bốn chữ là xong.

 

Hứng thú của ta lập tức tiêu tan. Từ Nguyên phu nhân cho đến tiện thiếp, những nữ tử này cố gắng trang điểm cho mình rực rỡ như hoa, mong chờ được nở rộ giữa hồng trần, được người thật lòng yêu thương bảo vệ, nhưng nam nhân chỉ xem họ như những cây mạ cấy.

 

Lý Nguyên Đăng kéo ta dậy ôm vào lòng, nâng cằm ta lên, nhìn ta rất lâu: "Nàng... giận rồi sao? Không vui sao?"

 

Ta gạt tay chàng ra. Chẳng phải ta cũng là một cây mạ được Tống gia cấy cho chàng ư, ta đảm bảo không khóc là được rồi, chẳng lẽ còn phải cười đùa vui vẻ suốt ngày sao?

 

Lý Nguyên Đăng không biết vì sao tâm trạng ta đột nhiên sa sút, chắc là chàng cũng chẳng bao giờ dỗ dành nữ nhân, chỉ ngơ ngác nhìn ta.

 

Ta nhìn chàng như một con gấu to ngốc nghếch, lửa giận trong lòng bốc lên, bàn tay nhỏ nắm lấy tóc chàng kéo ra ngoài. Nhìn gì mà nhìn, nhìn gì chứ! Ngày mai ta sẽ nhổ hết những cây mạ khác trên người chàng đi!!

 

Lý Nguyên Đăng đã lột hết xiêm y, trâm cài trên người ta. Chẳng biết là do thời gian tân hôn còn tươi mới, hay vì một lẽ gì khác.

 

Ta thật chẳng hiểu sao chàng lại hưng phấn đến thế. Bốn thiếp thất còn chẳng hầu hạ nổi chàng, cớ sao cứ nhất quyết phải lấy ta ra giải khuây. Chàng thì sung sướng rồi, nhưng lại tiêu hao thể lực của ta, làm lỡ việc ngày mai ta phải đại sát tứ phương.

 

Nhưng ta hiển nhiên đã đ.á.n.h giá thấp những nữ nhân này. Các nàng tìm đến gây sự với ta, chẳng màng thời gian hay địa điểm nào cả.

 

Đến nửa đêm, Trân di nương đã bắt đầu quấy rối ta, nói là bị gió lạnh vào dạ dày, thân thể có chút không khỏe.

 

Lý Nguyên Đăng sau khi thỏa mãn thì lười biếng ngủ say như một con báo. Đột nhiên bị quấy rầy giấc ngủ, chàng ta nổi giận, chỉ nói với ta: "Trước kia ngày nào cũng gây rối thế này, không người này đau đầu thì người kia nóng sốt. Chẳng lẽ phủ của ta có ôn thần bệnh quỷ sao? Ta thấy các nàng ta không phải thiếu đại phu, mà là thiếu một trận đòn roi thích đáng."

 

Ta thấy chàng tức giận nhíu chặt mày, biết cái gã đàn ông thẳng tính này chỉ là nói lời giận dỗi nghe tàn nhẫn, nhưng khi thật sự phải đối mặt với những nữ nhân yếu ớt tát một cái là ngã đó, chàng lại không thực sự làm gì. Đi rồi cũng chỉ bị quấn lấy, hoặc là tức giận vô ích.

 

Thế nên ta không muốn chàng đi, chỉ dỗ chàng ngủ trước, rồi mới khoác áo đứng dậy, bước trên lớp sương mỏng trước cửa sổ đi ra.

 

Ra khỏi chính viện, ta quay đầu phân phó các tiểu tư: "Hai ngươi, canh giữ chặt cửa viện. Nếu làm Hầu gia tỉnh giấc, ngày mai lỡ việc quân thì toàn bộ trách nhiệm đều do các ngươi gánh chịu. Những người còn lại, đi gọi quản gia và quản sự đến."

 

Trân di nương thấy ta dẫn theo hai thiếp thất và tất cả quản sự có mặt mũi trong Hầu phủ xuất hiện ở Trân Bảo Các của nàng ta thì cả người sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta sai mọi người mở toang tất cả cửa sổ, thắp thêm nến, khiến Trân Bảo Các sáng như ban ngày.

 

Vài bà lão thô kệch từ chính viện khiêng một chiếc ghế lớn khảm xà cừ tới, sau đó nha hoàn tiếp nhận, đặt thẳng thớm trước giường nàng ta.

 

Ta đoan trang ngồi trên đó, hai thiếp thất bị ta lôi từ trong chăn ra tóc tai bù xù đứng phía sau.

 

Trân di nương quấn chặt chăn trên người, đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ của mình. Tiểu nha hoàn kia lanh lợi lắm, tiến lên quỳ xuống nói: "Kính xin chủ mẫu thứ tội, di nương nhà thiếp thân thể không khỏe, không thể xuống giường hành lễ với chủ mẫu được... Lát nữa nếu Hầu gia có hỏi tội, xin chủ mẫu rộng lòng từ bi, nói giúp di nương vài câu."

 

Nha hoàn kia sắc sảo thật, ba bốn câu đã kìm kẹp ta, lại còn lén lút dò hỏi vì sao Lý Nguyên Đăng không đến.

 

Ta hơi hất cằm, Diêu ma ma đứng bên cạnh ta lập tức tiến lên tát ngã nha hoàn kia xuống đất: "Đây là quy củ nhà ai vậy? Chủ mẫu còn chưa lên tiếng, mà con tiện tì như ngươi đã vội vàng tranh trước rồi!"

 

Diêu ma ma là tỳ nữ hồi môn của Nguyên phu nhân, ta cố ý tìm về từ trang viên. Chắc chắn chủ tử của bà ấy cũng đã chịu không ít lần kiểu tính toán này, trong lòng Diêu ma ma khó tránh khỏi oán hận, cái tát này có thể nói là "tràn ngập tình cảm".

 

Nửa bên má của nha hoàn kia đã sưng vù.

 

Các nha hoàn của Trân di nương sợ hãi lùi về sau. Ta đảo mắt nhìn một vòng: "Chủ tử đang bệnh, các ngươi lại có tâm tư ăn mặc sặc sỡ như thế sao?"

 

Khi đến đây, Diêu ma ma đã kể cho ta biết, Trân di nương quen dùng mỹ sắc để mua chuộc lòng người. Khi Nguyên phu nhân còn sống, nàng ta đã gả nha hoàn xinh đẹp của mình cho các quản sự trẻ tuổi, để thâu tóm quyền lực trong hậu trạch.

 

Trân di nương biến sắc, nhưng trước khi nàng ta kịp mở miệng, ta đã "cố ý" nói với Liên di nương: "Bảo quản sự xử lý hết những yêu tinh này đi. Ngươi đích thân giám sát, sau đó chọn những người tốt hơn cho di nương dùng."

 

Chỉ cần nàng ta dám chọn, Trân di nương sẽ dám kết thù với nàng ta.

 

Liên di nương nhìn ta, không thể đồng ý, nhưng cũng không dám không đồng ý.

 

Lúc này Trân di nương  không thể không lên tiếng: "Nương nương, thiếp không khỏe, nếu không có những người quen thuộc hầu hạ, làm sao được chứ?"

 

“Di nương xuất thân danh giá, tự nhiên hiểu rõ, được chọn vào đây, đặt vào vị trí này, ai mà chẳng hầu hạ được. Nếu không phải các nàng ta chỉ lo ăn diện, sao lại để di nương bị trúng gió chứ? Hay là di nương quá đỗi kiêu căng, đến nỗi cả Hầu phủ này không tìm ra người nào hầu hạ được ngươi?”