Trân di nương nghẹn lời, nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác, đành vuốt n.g.ự.c mềm oặt nói: “Hầu gia có ở trong phủ không? Sao không chịu đến thăm thiếp?”
Diêu ma ma nhìn bộ dạng yêu mị của nàng ta mà tức đến tím mặt, hận không thể tiến lên tát cho hai cái.
Ta gõ gõ tay vịn, khẽ cười: “Hầu gia là bậc nam nhân, bệnh của nữ nhân thế này, sao có thể tùy ý đến xem, không khéo lại mang thêm xui xẻo.”
Trân di nương vội vàng biện minh: “Thiếp chỉ là không hợp khẩu vị thôi.”
Ta thầm trợn mắt xem thường trong lòng, đương nhiên nàng ta sẽ không chịu thừa nhận là bệnh của phụ nữ, sợ bị tước mất tư cách thị tẩm. Nhưng trong nhà này ai mà chẳng biết nàng ta chỉ là nhớ đàn ông đến nỗi trong người có lửa, sao lại không tính là bệnh của nữ nhân chứ?
Ta vờ như không hiểu, tiếp tục giở trò: “Nếu đã là không hợp khẩu vị, chẳng phải có Liên di nương ở đây sao? Đại phu sẽ đến ngay, nếu hỏi hôm nay đã ăn gì, Liên di nương cũng có thể giải thích rõ ràng.”
Qua hai lần bị ta xúi giục, giờ Liên di nương đã sợ đến tỉnh táo, mặt mày trắng bệch: “Nương nương... thiếp...”
Ta ngắt lời nàng ta: “Đương nhiên ta tin ngươi, nhưng hôm nay chỉ có Trân di nương dùng chút canh gà, ngươi ở đây cùng đại phu kiểm tra, cũng không mang tiếng hiềm nghi. Tránh cho sau này có kẻ lắm mồm ba hoa, tổn hại tình chị em.”
Đến đây, ai cũng chẳng thể nói thêm một lời.
Sau khi đại phu đến, nửa buổi cũng không bịa ra được bệnh gì cho Trân di nương, chỉ nói là thể trạng yếu ớt bị nhiễm lạnh, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Ta đưa ánh mắt nhìn đại phu.
Đại phu thấy vị Hầu phu nhân trẻ tuổi như ta liền hiểu ý nói: “Việc phòng the cũng nên giảm bớt.”
Ta khẽ cười: “Đại phu nói phải, nếu đã dễ bị nhiễm lạnh như vậy, cũng không nên ra khỏi phòng hóng gió, vậy nửa năm nay cứ miễn thỉnh an và thị tẩm của Trân di nương đi.”
Mặt Trân di nương lập tức tái xanh, ngã vật xuống.
Đại phu bắt mạch: “Lần này thật là uất ức sinh bệnh rồi.”
Ta lại cười: “Vậy thêm nửa năm nữa, tính là dưỡng cho khỏe hẳn một lượt.”
Về đến phòng, Lý Nguyên Đăng đã tỉnh lại một chút, đang nằm sấp trên giường. Ta từng hỏi thăm, quân vụ của chàng vô cùng bận rộn, thời gian nghỉ ngơi cũng quý giá, nếu không cần thiết, hầu như chàng sẽ không đến Hầu phủ.
Ta bẩm báo lại với chàng.
Lý Nguyên Đăng chán ghét không thôi, nheo mắt lẩm bẩm: “Nàng cứ xem đi, mai Thái phu nhân lại đến lải nhải nữa rồi.”
“Nếu Hầu gia thấy phiền, tiễn đi không phải được rồi sao?”
“Nếu phu nhân có bản lĩnh ấy, vi phu xin vô cùng cảm kích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, chàng nhắm mắt kéo ta lại: “Trời còn sớm, nghỉ thêm một lát đi.”
“Thiếp còn phải dậy thỉnh an Hầu gia mà.”
“Ta ngay đây, thỉnh an gì chứ.” Chàng rúc vào cổ ta, hừ hừ như một con mèo lớn: “Nàng lạnh quá... thoải mái thật... Lương Ngọc... Lương Ngọc...”
Ta hơi sững sờ, vuốt mái tóc chàng.
Vì sinh ta mà mẫu thân ta đã qua đời, phụ thân tìm tiên nhân xem bát tự, thấy mệnh cách của ta thủy vượng nên phụ thân ta đã đặt tên này.
Thật ra ta cũng không mấy thích nó, thế nhân đều biết, đeo noãn ngọc mới dưỡng người, Lương Ngọc lại là thứ tổn hại nguyên khí.
Anan
Nhưng Lý Nguyên Đăng trong giấc mộng gọi tên ta, lại khiến ta có cảm giác rằng, cái tên này thật sự rất hay.
Phải rồi, dù sao cũng hơn “Ngưu Hoàng” nhiều.
Lý Nguyên Đăng rất quậy phá, khi giày vò thì chẳng hề thương người, muốn gì là làm bừa.
Đến khi ta dậy, bên kia Thái phu nhân đã ngồi ở chính đường rồi.
Lý Nguyên Đăng chẳng thèm nhìn bà ta, hỏi han một tiếng rồi bỏ đi ngay.
Trước khi đi chàng còn dặn ta: “Nếu nàng lười nghe bà ta lải nhải thì cứ nói trong người mệt mỏi, về phòng là được, ta cưới nàng về không phải để nàng đứng chịu phép tắc cho bà ta đâu.”
Có một thoáng tim ta đập thình thịch, sau đó ta nở nụ cười, tinh nghịch nói: “Hầu gia đi đi, thiếp rảnh rỗi không có việc gì, chỉ thích dây dưa cãi lý thôi.”
Lý Nguyên Đăng bị ta chọc cười, nhéo mũi ta một cái rồi quay người đi mất.
Lúc này ta mới tiến vào hành lễ.
Giả vờ giả vịt hỏi han xã giao xong, Thái phu nhân liền gây khó dễ: “Tam nương tử có vẻ quá hà khắc đối với người trong nhà rồi. Trân di nương là người không chịu ngồi yên, ngươi để nàng ta dưỡng bệnh một năm, chẳng phải sẽ khiến người ta chán đến c.h.ế.t sao?”
Ta cười nói: “Thái phu nhân nói phải, tịnh dưỡng khó tránh vô vị, chi bằng để Liên di nương ở bên bầu bạn cùng Trân di nương đi. Vừa hay Liên di nương bị bỏng tay, hai việc gộp lại một, cũng tiết kiệm công sức của đại phu.”
Nàng ta nói là “chán đến c.h.ế.t”, ta lại cố tình giải quyết việc “buồn đến c.h.ế.t”.
Thái phu nhân lần đầu đối đầu với ta, biết ta không phải kẻ dễ bắt nạt lập tức sa sầm mặt hừ lạnh: “Vừa rồi ta đến, thấy hai vị di nương Liên, Tích đang đứng ở hành lang, quả đúng là xuất thân từ nhà võ tướng biên ải, chiêu trò điều lý người thật không tầm thường!”
Nụ cười của ta vẫn không thể nhạt đi, như thể không hiểu gì, lại vỗ về bà ta: “Nào có, nếu nói đến điều lý nội trạch, ai sánh được với Thái phu nhân và Trân di nương xuất thân từ quan văn thanh liêm? Đôi khi thiếp cũng sợ buồn, đại tỷ còn nói nhà thiếp chẳng có tí tao nhã giáo dưỡng nào, nếu cũng được như Thái phu nhân cái gì cũng làm được như thưởng trà cắm hoa, thường ngày cũng không sợ chán đến c.h.ế.t.”