Khương Mãn

Chương 3



Trán lạnh buốt.

Ta mở mắt.

Tạ Thừa Uyên cầm khăn, ánh mắt dịu dàng.

Dường như vẫn là vị Thái tử điện hạ yêu sâu đậm ta năm đó.

05

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc.

Đối diện với mắt ta, Tạ Thừa Uyên cười lạnh một tiếng:

"Ngươi đang gọi ai? A Trường?"

Rồi dùng sức nắm chặt cổ tay ta: "Tiết Trường Đình đã ch-ết nửa năm rồi!"

"Ngươi vẫn còn nhớ hắn như vậy!"

Ta còn choáng váng, bị hắn ta nắm mạnh như thế, trước mắt lập tức mờ đi.

Nhưng hắn ta không buông tay, ngược lại càng dùng sức hơn, kéo ta vào lòng.

Giữ chặt cổ ta định hôn xuống.

Ta kịch liệt giãy giụa.

Ta và hắn ta, đã lâu không còn là mối quan hệ có thể thân mật như vậy.

Nhưng ta càng giãy giụa, Tạ Thừa Uyên càng hung dữ.

Hắn ta đẩy ta lên giường, kẹp chân ta lại, hai cổ tay bị giữ trên đầu.

Tay kia bắt đầu xé áo ta.

Ta không nhịn được bật khóc.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả khi năm đó vì hắn ta bôn ba khắp nơi, ta cũng chưa từng bị nhục nhã như thế.

Tạ Thừa Uyên thở dốc, dừng lại.

"Mãn Mãn." Hắn ta lau nước mắt cho ta, gọi ta như ngày xưa:

"Mãn Mãn, chỉ cần nàng vào Đông cung."

"Chỉ cần nàng vào Đông cung, ta cho nàng vị trí Lương đệ."

"Ta không tính toán quá khứ của nàng, sau này, chúng ta. . ."

Bốp —

Ta rút tay ra tát cho hắn ta một cái.

Sắc mặt Tạ Thừa Uyên hoàn toàn lạnh đi.

Nặng nề nhìn chằm chằm ta.

Hồi lâu, hắn ta lại cười lạnh: "Tốt, tốt lắm!"

Buông ta ra, đứng dậy.

Khi rời đi, đá cửa điện vang trời dậy đất.

Ta cuộn tròn trong chăn, nước mắt lại lã chã rơi.

Hắn ta dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà lý lẽ hùng hồn như thế?

Ta đã giải thích với hắn ta rồi.

Nói cho hắn ta nguyên nhân đầu đuôi, nói cho hắn ta biết con cổ trùng đó suýt lấy mạng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Là Tiết Trường Đình cứu ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hắn đưa ta vào núi sâu tìm thầy thuốc, về kinh đã là nửa tháng sau.

Vì không để Khương gia liên lụy đến vụ án phế truất Thái tử, nói ta vì cứu hắn mới bị thương nặng.

Lại vì danh tiếng của ta, cầu xin Thánh thượng cưới ta.

Năm năm qua, hắn chưa từng động đến ta.

Hắn nói chỉ coi ta là bạn thân.

Ngày Thái tử trở lại, chính là lúc hắn đưa cho ta tờ hưu thư.

Chỉ là nửa năm trước, hắn đột nhiên mất tích.

Mọi người đều nói, khi hắn đi diệt thổ phỉ đã rơi xuống vực sâu, không còn sống nữa.

Nhưng ch-ết không thấy xác.

Hắn có ân nghĩa lớn với ta, làm sao ta có thể vào Đông cung làm thiếp vào lúc này, để hắn chịu nhục?

Những điều này ta đều nói với Tạ Thừa Uyên rồi.

Mạng ta giữ được, nhưng mất đi giọng nói, mất đi đôi tay.

Cầm kỹ của ta từng đứng đầu kinh thành, giờ đây ngay cả kim thêu cũng không cầm được.

Ta chịu đựng bảy ngày bảy đêm, dùng nét chữ vụng về viết cho Tạ Thừa Uyên một bức thư dài.

Là hắn ta không xem.

Ngày vào Đông cung, hắn ta đốt bức thư thành tro bụi trước mặt ta.

"Cô chỉ xem kết quả, không xem lời ngụy biện của ngươi."

Người mà ta sẵn sàng hy sinh tính mạng.

Nhưng ngay cả một câu giải thích của ta cũng không chịu nghe.

"Phu nhân." Lại là tiểu cung nữ không dám ngẩng đầu đó.

"Cổ trùng đã chuẩn bị xong, điện hạ mời người qua Thúy Minh điện."

06

Ta nhìn chén trà trước mắt.

Trong trà có nuôi cổ trùng.

Một khi nuốt xuống bụng sẽ gặm nhấm xuyên qua huyết mạch.

Sống không bằng ch-ết.

"Điện hạ, tỷ tỷ quen được nuông chiều, làm sao chịu nổi đau đớn như vậy, hay là. . ."

"Đổi người khác đi?"

Phó Oanh yếu ớt vô lực bám vào người Tạ Thừa Uyên.

Ngẩng đầu, để lộ vết tích loang lổ trên cổ.

Tạ Thừa Uyên ôm nàng ta, cổ áo vẫn chưa cài lại.

"Chỉ là vong tình cổ thôi."

Hắn ta nghiêng đầu,

"Đại tiểu thư Khương gia vì cứu người, ngay cả nỗi khổ gân cốt toàn thân đứt đoạn cũng chịu được, thế này đã là gì?"

Hắn ta ngồi xếp bằng trên giường, cổ áo tuột xuống.

Vết móng tay cho thấy sự kịch liệt vừa rồi.