Khương Mãn

Chương 4



Tay ta lại bắt đầu run rẩy.

Bảy ngày bảy đêm năm đó không bằng một tháng ở Đông cung này, một chín một mười.

Tay cung nữ cũng run.

Có lẽ là nâng chén trà lâu quá.

"Sao thế?" Tạ Thừa Uyên nhìn ta cười.

Nụ cười không đến được đáy mắt: "Không nỡ quên đi tình lang của ngươi sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Nhìn sâu vào hắn ta.

Quên đi người yêu nhất sao?

Được thôi.

Ta cũng không muốn, nhớ hắn ta nữa.

Cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch.

07

Chung quy là ta đánh giá thấp con cổ trùng đó rồi.

Lần thứ hai, so với lần đầu, chỉ có hơn không kém.

Nhưng ta đã có kinh nghiệm rồi.

Ta cuộn trong chăn, căng chặt cơ thể, mặc cho cơn đau xuyên tim, nghiến chặt răng.

Cố gắng chịu đựng.

Chịu đựng là được rồi.

Trong từng lớp từng lớp mồ hôi, ta bắt đầu mơ.

Trong mơ toàn là Tạ Thừa Uyên.

Hắn ta nửa đêm trèo tường, đến đưa bánh đào cho ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hắn ta một năm mừng sinh cho ta nhật hai lần.

Sinh nhật chính một lần, tiết "Tiểu Mãn" một lần.

Hắn ta sớm tìm được lụa đỏ và chỉ vàng.

Hắn ta nói tay ta là để đàn, không thể để kim thêu làm tổn thương.

Khăn che mặt ngày cưới, hắn ta thêu.

Ta cũng không biết mơ bao lâu.

Đến cuối cùng, những hình ảnh này cuối cùng cũng trở nên mơ hồ.

Như sương mù trên mặt hồ, khi mặt trời mọc.

Mây tan sương tán, ánh sáng lấp lánh.

Ta mơ màng đứng trong mộng.

Vừa rồi ta mơ thấy gì nhỉ?

Thôi vậy.

Buồn ngủ quá, mệt quá.

Tiếp tục ngủ thôi.

Ta đã lâu không ngủ yên ổn như vậy.

Ngủ một giấc không còn ý thức.

Cho đến khi có cảm giác ngứa nhẹ trên trán.

Có người thở dài một tiếng:

"Sao lại làm bản thân thành ra bộ dáng này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Mơ màng lật người, chạm phải một thân áo trắng.

Mở mắt.

Nam tử mi mắt trầm tĩnh, tuấn mỹ như họa.

Xa lạ mà quen thuộc.

Đối diện với ánh mắt của ta, đồng tử màu trà khẽ ngưng lại.

Trong đầu lập tức lóe lên một khung cảnh.

Trong cơn mưa tầm tã, hắn quỳ trên đất, không màng áo trắng dính bùn đất.

Cúi người làm một đại lễ:

"Xin sư phụ cứu mạng nàng."

Nhớ ra rồi.

Hắn là. . .

Bàn tay dừng lại trên trán ta khẽ co lại, thu về.

Dường như hắn định đứng dậy.

Ta nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười: "Phu quân."

08

Lúc này, Tạ Thừa Uyên đang đi về phía Phù Dung điện.

Hắn ta đã tính đúng thời điểm.

Bảy ngày bảy đêm, tám mươi tư canh giờ.

Khương Mãn hẳn đã tỉnh.

Nàng tỉnh lại, sẽ quên đi Tiết Trường Đình, chỉ cần nàng quên Tiết Trường Đình, hắn ta sẽ tha thứ cho nàng.

Tạ Thừa Uyên nghĩ.

Hắn ta sẽ không trừng phạt nàng nữa, cũng không trừng phạt bản thân nữa.

Hắn ta sẽ đón nàng vào Đông cung.

Tuy không thể làm chính thê, nhưng hắn ta sẽ đối xử với nàng như trước, cưng chiều nàng, yêu nàng.

Nàng sẽ hạnh phúc hơn cả khi làm thê tử Tiết Trường Đình.

Vừa hay, hôm nay tuyết rơi nhiều thế này.

Hắn ta lại có thể dẫn nàng đi ngắm tuyết.

Họ đã hứa với nhau rồi.

"Cùng ngâm mình trong tuyết, cùng bạc đầu đến già."

Khóe môi Tạ Thừa Uyên không kìm được nở nụ cười.

Không tính toán nữa, chuyện nàng phản bội, tình cảm nàng dành cho người khác, hắn ta đều không tính toán với nàng nữa.

Hắn ta đi đến trước tẩm điện của Khương Mãn, ngăn cung nhân hô gọi, phủi tuyết trắng trên vai, đẩy cửa bước vào.

09

"Mãn Mãn."

Cửa điện bị người đẩy ra.

Ta quay đầu lại, một người đứng ngược sáng, không thấy rõ dáng vẻ. Nhưng nếu là người quen thuộc, chỉ cần nhìn dáng người, ta cũng có thể nhận ra. Huống chi, hắn ta gọi "Mãn Mãn" thân thiết như vậy.

Ta chăm chú nhìn hắn, tìm kiếm trong trí nhớ.

Trống rỗng.

Dáng người, giọng nói, thậm chí khi hắn ta tiến lên hai bước, ta đã thấy rõ mặt hắn ta vẫn không có chút ấn tượng nào.

Người này, ta hoàn toàn không quen biết.

Ta nhíu mày, định mắng hắn ta vô lễ, dám gọi thẳng nhũ danh của ta, hắn ta cũng mấp máy môi, như muốn nói gì đó.

"Điện hạ!" Đột nhiên có người báo: "Tiết. . . Tiết Thế tử đã về! Đang đợi điện hạ ở tiền điện!"