Tiết Thế tử.
Tiết Trường Đình.
Phu quân của ta.
Nghĩ đến hắn, ta không kìm được cong khóe môi.
Vừa nãy ta nắm tay hắn gọi hắn, hắn lại. . . đỏ mặt.
Không biết vì sao, ngủ một giấc tỉnh dậy, trong đầu ta mơ hồ, dường như có nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng người có thể khiến ta Khương Mãn chấp nhận gả cho, chắc chắn là người ta yêu đến cực điểm.
"Hắn vẫn còn sống sao?"
"Điện hạ" kia cười khẩy một tiếng, quay lại nhìn ta.
Nụ cười của ta chưa kịp thu lại, hắn ta dường như tưởng ta đang cười với hắn ta, ngẩn người, mắt bỗng sáng lên, hơi ngẩng cằm đắc ý: "Mãn Mãn, đi theo cô đi."
10
Kỳ lạ.
Thái tử, lẽ ra ta phải quen biết mới đúng.
Phụ thân ta là Đại học sĩ Hàn lâm viện, ta thường theo phụ thân ra vào hoàng cung.
Ta thậm chí còn nhớ, tên húy của Thái tử là Tạ Thừa Uyên, nhưng thật sự không nhớ nổi đã qua lại gì với hắn ta.
Thôi vậy.
Vừa nãy phu quân dường như cũng thấy ta không bình thường, cực kỳ không vui hỏi ta:
"Bọn họ đã làm gì nàng?"
Ta không nói rõ được.
Hắn dặn dò vài câu rồi rời đi, nói sẽ đến đón ta về.
Không ngờ lại nhanh như vậy.
Ta đi theo sau Tạ Thừa Uyên.
Dường như tâm trạng hắn ta rất tốt, bước chân rất nhanh.
Đầu gối ta hình như bị thương, mỗi bước đi, như có lưỡi d.a.o cứa vào trong đó.
May là đến nơi rất nhanh, chỉ là chưa kịp đứng vững, một bóng hồng đã nhào vào lòng người phía trước:
"Điện hạ! Sáng sớm ngài đi đâu vậy? A Oanh sợ lắm!"
Tạ Thừa Uyên lại quay đầu nhìn ta.
Ta khó hiểu chớp mắt.
Hắn ta không vui nhíu mày, ôm mỹ nhân vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Khương Mãn, ngươi đã bằng lòng giải độc cho A Oanh, những chuyện đã qua, cô sẽ không tính toán với ngươi nữa. Dù sao ngươi cũng đã câm rồi, lát nữa cô sẽ tự tay xin cho ngươi một lá thư hòa ly. Ngươi cũng đừng hỏi Tiết Thế tử là ai, chọc cô không vui. Sau này ngươi ở lại Đông cung, cô sẽ chọn ngày, cho ngươi một danh phận."
Ta khó hiểu nhìn Tạ Thừa Uyên.
Thái tử này. . . Có bệnh?
"Ngươi lại đây, đường trơn, để cô dắt ngươi."
Ta nhìn bàn tay hắn ta thản nhiên đưa ra, lại nhìn nữ tử trong lòng hắn đang trừng mắt bóp chặt khăn tay.
Thái tử này, quả thật có bệnh.
Nhưng hắn ta nghiêng người, lại khiến ta thấy người đứng sau hắn ta, áo trắng phất phơ, khí chất xuất chúng.
"Phu quân." Ta mỉm cười với hắn, nhấc váy bước đi.
Thoáng thấy vị Thái tử có chút bệnh kia trong khóe mắt, đột nhiên sững người, sắc mặt như đèn bị màu lăn qua, đỏ vàng trắng xanh, biến đổi mấy lượt, rồi hét lớn: "Khương Mãn, ngươi đứng lại!"
11
Ta nhíu mày, quay đầu lại, chưa kịp mở miệng, Tạ Thừa Uyên đã lên tiếng:
"Ngươi gọi hắn là gì? Ngươi biết hắn?"
Hắn ta thậm chí không cần mỹ nhân trong lòng nữa: "Ngươi giả câm trước mặt cô?"
Người này thật khó hiểu.
Phu quân của ta sao ta có thể không nhận ra?
Giọng ta quả thật có chút kỳ lạ, khàn đặc. Nhưng ta bị câm từ khi nào? Lại càng cần gì phải giả câm trước mặt hắn ta?
Ta vừa định mở miệng, có người bước lên, che trước mặt ta.
"Nội tử của ta vốn như thế, kẻ mắt mù tâm điếc, không thèm để ý đến. Kẻ lang tâm cẩu phế, càng không đáng để ý đến."
"Tiết Trường Đình, ngươi to gan!"
Tạ Thừa Uyên gầm lên.
Tiền điện Đông cung vốn đã bố trí đầy thị vệ Thập suất phủ, Tạ Thừa Uyên vừa nổi giận, tất cả đồng loạt rút kiếm.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Chỉ trong chớp mắt, Tiết Trường Đình cũng rút kiếm, chỉ thẳng vào Tạ Thừa Uyên, dường như đã nhẫn nhịn từ lâu:
"Kẻ làm thê tử ta bị thương, đáng ch-ết."
Đông cung lập tức im lặng.
Không ai nghĩ Tiết Trường Đình sẽ làm vậy.
Ngay cả ta cũng sững sờ.
Trong ấn tượng của ta, Tiết Trường Đình, đích trưởng tử Quốc công phủ, đoan chính nhã nhặn, trầm ổn nội liễm, sao có thể công khai rút kiếm với Thái tử?
"Điện hạ. . . khụ. . ."
Mỹ nhân bên cạnh Tạ Thừa Uyên đột nhiên ho ra m-áu, ngã vào người hắn ta.