Kiếp Này, Hắn Vì Nàng Mà Đến

Chương 9



“Ta không nghĩ như vậy.”

 

“Ta không muốn để họ cho rằng ta cưới nàng là vì châu báu, ta cưới nàng chỉ vì nàng là Tống Ninh, chỉ vậy mà thôi.”

 

“Ta biết, nhưng ta cũng muốn làm gì đó cho chàng. Ta không thể cả đời nấp dưới sự che chở của chàng, ta nhất định phải khiến họ tâm phục khẩu phục.”

 

Ta kiên nhẫn giải thích với Tạ Thời Dư.

 

Kiếp trước, Tạ Thời Dư kiên quyết giữ ta lại, ban đầu những người bên cạnh hắn đều có ý kiến, nếu trong nhà không đồng lòng, sao có thể hợp lực đối ngoại?

“Vậy được, số tiền này cứ coi như ta mượn nàng. Ta sẽ viết giấy nợ ngay bây giờ.”

 

Ta chẳng làm gì được hắn, đành để hắn muốn làm gì thì làm.

 

19

 

Giống như kiếp trước, Tạ Thời Dư sắp xếp cho ta ở viện yên tĩnh nhất trong Tạ phủ.

 

Hành lý ta mang từ kinh thành đến chẳng nhiều, trái lại chính Tạ Thời Dư lại thêm vào không ít thứ.

 

Thu dọn xong, ta ngồi trong viện hóng gió.

 

Trong viện có một cây hạnh, hồi nhỏ A Hạnh luôn thích kéo ta ngồi dưới tán hạnh ấy.

 

Kiếp này không còn A Hạnh, nói không tiếc nuối – là dối mình.

 

“Đang nhớ A Hạnh sao?”

 

Không biết Tạ Thời Dư đã đứng sau lưng ta từ khi nào.

 

Ta gật đầu với hắn:

 

“Kiếp trước thời gian ta bầu bạn cùng con bé quá ngắn, cũng chẳng biết sau này hai người ra sao.”

 

“A Hạnh rất thông minh, thích hợp làm một vị quân vương hơn cả ta.”

 

“Con bé sống rất hạnh phúc, gặp được người mình yêu, mà người ấy cũng rất yêu con bé.”

 

“Con bé còn kể cho ta rất nhiều chuyện về nàng, cũng từ lúc đó, ta mới hiểu — thì ra giữa chúng ta không phải chỉ là ta một mình đa tình.”

 

“A Hạnh nói nàng cho rằng con bé sinh đúng ngày hoa hạnh nở, nên mới đặt tên tự là A Hạnh.”

 

“Nhưng ta không nghĩ vậy.”

 

Trên mặt Tạ Thời Dư hiện chút thần bí:

 

“Khi nàng có thai, ta đã nghĩ xong rồi – con tên A Hạnh, bất kể là trai hay gái.”

 

“Vì sao?” – ta hỏi.

 

“Khi nàng mang thai, nàng rất thích ăn hạnh.”

 

Tạ Thời Dư nói ra lý do.

 

“Chàng nhớ rõ thật đấy.”

 

Nắng lọt qua kẽ lá đong đưa, ánh sáng chiếu xuống đặc biệt ấm áp.

 

“Ta còn nhớ, A Hạnh từng bảo ta, nàng hay nói với con bé rằng nó giống Tô Vũ Ninh.”

 

“A Ninh, ta chưa từng nghĩ thế. A Hạnh là con của chúng ta, chỉ vậy thôi.”

 

“Có điều…” – lời Tạ Thời Dư khựng lại,

 

“Nếu nàng để tâm, vậy sau này chúng ta sinh một đứa con trai, để nàng dạy nó y thuật, dạy nó thêu thùa, được chứ?”

 

Ta liếc hắn một cái:

 

“Chàng đang nói gì hồ đồ thế…”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

20

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những ngày trở về Lương Châu chẳng khác kiếp trước là mấy, Tạ Thời Dư bận rộn chuẩn bị chiến sự, không có lúc rảnh tay.

 

Ta thì dạy đám gia quyến làm nữ công, thỉnh thoảng còn bắt mạch cho họ.

 

Ban đầu, bọn họ kính sợ ta, nhưng dần dà, họ phát hiện ta thực ra cũng chẳng khác họ là bao.

 

Cùng là nữ tử, phu quân lại đứng chung chiến tuyến, chẳng có lý do gì để làm khó nhau.

 

Ngày trôi rất nhanh, Tạ Thời Dư thống lĩnh binh mã khởi nghĩa, liên tiếp hạ được ba thành.

 

Nhờ ký ức kiếp trước, chiến thắng đến càng nhanh hơn.

 

Nhưng chiến tranh tất khó tránh khỏi thương vong, ta cùng vài gia quyến am hiểu dược thảo trở thành quân y, chữa trị cho binh sĩ.

 

Ngoài lương thảo, thuốc trị thương với quân đội lại càng quan trọng.

 

Lúc rảnh, ta theo đám gia quyến lên núi hái thuốc, có khi quân đội khải hoàn, họ bận đoàn tụ với người thân, ta liền đi một mình.

 

Cũng nhân những lúc chỉ có một mình, ta muốn xử lý vài bí mật.

 

Tô Vũ Ninh chính là lúc này dẫn người đến.

 

“Công chúa một mình lên núi, cũng chẳng mang ai theo sao?”

 

“Hay là đang làm chuyện gì mờ ám chăng?”

 

Tô Vũ Ninh tiến lên, ánh mắt dừng nơi mảnh đất ta vừa lấp xong.

 

“Ta lên núi hái thuốc, chỉ thế mà thôi.”

 

“Ngược lại là Tô cô nương, lén lút theo sau ta lên núi, còn mang người theo, chẳng lẽ định diệt khẩu ta sao?”

 

Ta liếc nhìn đám người bên cạnh nàng – phần lớn đều là thuộc hạ của huynh nàng, Tô Việt.

 

“Chúng ta không phải Ngụy Đế, việc g.i.ế.c người diệt khẩu vô cớ thế này, tự nhiên không làm ra được.”

 

“Hay công chúa cho rằng chính những việc mình đang làm mới là tội đáng c.h.ế.t muôn lần?”

 

Tô Vũ Ninh ra hiệu cho đám binh sĩ phía sau, chúng lập tức xông tới đào phần đất sau lưng ta.

 

Ta không ngăn cản, bởi ta thực sự chẳng làm gì có lỗi với Tạ Thời Dư.

 

“Ta chỉ có một thỉnh cầu – chuyện hôm nay, đừng nói với Tạ tướng quân.”

 

Ta không rõ Tô Vũ Ninh có thực chỉ muốn nắm nhược điểm của ta hay còn ẩn ý khác.

 

May mà ta đã phòng bị, kiếp trước Phụ hoàng rải rất nhiều tai mắt, ta dĩ nhiên không ngu ngốc mà một mình lên núi thật.

 

Ta chỉ bảo bọn họ đợi dưới chân núi một khắc, chờ ta xử lý xong việc rồi mới lên.

 

Giờ tính lại, một khắc ấy cũng đã tới rồi.

 

21

 

“Tống Ninh, quả nhiên ngươi có mờ ám.”

 

Tô Vũ Ninh khi đó còn đắc ý, cho đến khi nàng nhìn thấy thủ hạ đưa cho mình mấy quyển thoại bản ố vàng.

 

“Đây là gì?”

 

Nàng khó tin lật giở những cuốn thoại bản còn vương đất cát, cố tìm trong đó chút dấu vết ta phản bội Tạ Thời Dư.

 

Nhưng chúng… thật sự chỉ là thoại bản.

 

Là những quyển ta đổi từ tay cung nữ khi còn chưa từng gặp Tạ Thời Dư, viết dựa trên hình tượng của hắn.

 

Kiếp trước, trước khi xuất giá, ta đã đốt sạch những thoại bản ấy, sợ rằng nếu để Tạ Thời Dư biết được, hắn sẽ hiểu lầm rằng ta cố ý tìm cách chia rẽ hắn và Tô Vũ Ninh.

 

Kiếp này, ta vốn nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa, nên mới mang theo những cuốn thoại bản ấy rời kinh.