Kiếp Này, Hắn Vì Nàng Mà Đến

Chương 4



Lời mới nói nửa chừng, ta mới nhận ra mình lại sa bẫy.

 

Nửa câu còn lại nghẹn nơi cổ họng, nói cũng chẳng được, mà không nói cũng chẳng xong.

 

“Được rồi, ta hiểu.”

 

Áp lực nơi lưng được rút đi sau khi hắn đỡ ta đứng vững.

 

“Chuyện của ta không liên quan đến ngươi, ngươi vốn chẳng cần nhúng tay.”

 

Kiếp này, mọi thay đổi đang dần chệch khỏi dự tính của ta, Tô Vũ Ninh và Tạ Thời Dư không biết rồi sẽ đi đến đâu.

 

“Vậy chuyện của ta, nàng cũng không cần ngăn cản.”

 

Khóe môi hắn hiện nụ cười, nhưng nhìn vào lại khiến lòng người chua xót căng đầy.

 

“Đi thôi, kẻo bị người khác thấy nàng lén gặp ta.”

 

Tạ Thời Dư nhướng mày, nhưng khóe môi lại hạ xuống.

 

“Trời lạnh rồi, mặc thêm vài lớp áo. Gió ở Sở quốc rất lớn, coi chừng chờ tới nơi, hạ nhân đã bị gió thổi bay mất.”

 

Ánh mắt hắn lướt qua người ta, rồi rất nhanh, trong tầm nhìn chỉ còn lại vạt áo màu trăng khuất dần trong đêm.

 

08

 

Chớp mắt một cái đã đến ngày rời kinh đi hòa thân.

 

Tạ Thời Dư đến rất sớm, phía sau hắn là cỗ xe ngựa chở đầy ắp đồ đạc.

 

“Vị Tạ tướng quân này sao lại ra cửa như đàn bà thế kia, đại hòm tiểu hòm mang theo đều là cái gì vậy?” – sứ thần cười nhạo.

 

Ta nghe thấy, quay đầu nhìn, chợt nhớ tới những ngày từng cùng Tạ Thời Dư bôn ba khắp nơi, hắn cũng giống hệt vậy, chất cho ta một xe đầy…

 

Kiếp trước, hành trang của Tạ Thời Dư ít đến thảm thương.

 

Hắn từng nói: “Người đi chinh chiến, mọi sự đều giản lược.”

 

Về sau, trong hành trang mới có thêm vài bộ y phục – đều là ta làm cho hắn.

 

Hồi ấy ta vừa theo hắn rời kinh, ban ngày hắn ở doanh trại, ta rảnh rỗi không việc, thường ở cùng mấy gia quyến của quân sĩ.

 

Họ phát hiện ta biết thêu thùa may vá, liền nhao nhao đòi ta dạy, nói là muốn may cho phu quân ra trận mấy bộ y phục thoải mái để mặc trong người.

 

Ta chẳng có cớ gì để từ chối, dạy họ may vá, nhưng kiểu dáng lại dựa trên thân hình của Tạ Thời Dư mà làm.

 

Ban đầu, ta vốn không định đưa hắn.

 

Một là sợ không vừa, hai là ta rõ ràng thân phận của mình cùng hắn ra sao.

 

Cho đến một lần hắn trở về, hỏi ta có phải đã làm áo cho hắn không.

 

Ta nói không, hắn liền truy hỏi.

 

“Cái tên Tạ Sơn kia bảo nương tử hắn thấy nàng làm một bộ áo, hôm nay còn đặc biệt đến cảm tạ ta đấy.”

 

“Hắn nói, nếu không phải nàng dạy nương tử hắn may áo, hắn đã chẳng có bộ nào vừa người như vậy, còn bảo ta là giấu giếm để hưởng phúc một mình.”

 

“Chẳng lẽ Tạ Sơn lừa ta?”

 

Hắn mang vẻ mặt nghi hoặc, nhìn đến mức ta ngượng ngùng.

 

“Chỉ là tiện tay làm lúc dạy bọn họ thôi, ta không biết có vừa hay không nên chưa đưa cho chàng.”

 

Ta từ trong tủ lấy ra một bộ đưa cho hắn.

 

Tạ Thời Dư rõ ràng vui mừng, ôm lấy áo, thử so lên người.

 

“Còn nói không phải làm cho ta, đây, trên này còn thêu cả tên ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn cố ý lật cổ áo ra, hai chữ “Thời Dư” thêu bằng chỉ mảnh, như cầm chứng cứ buộc ta phải nhận tội vậy.

 

“Là nương tử của Tạ Sơn muốn thêu tên, ta mới lấy tên chàng làm mẫu.”

 

Vì chột dạ, giọng ta nhỏ đến đáng thương.

 

“Thì ra ta còn phải nhờ phúc của Tạ Sơn mới được mặc áo mới.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tạ Thời Dư cảm thán một câu, rồi lướt ánh mắt qua chiếc tủ áo còn khép hờ.

 

“Ta thấy trong tủ nàng còn mấy bộ y phục nam tử, đã để không cũng để không, chẳng bằng đều cho ta đi?”

 

Thế là, Tạ Thời Dư “quét sạch” toàn bộ y phục nam trong tủ của ta, sau đó lại đưa đến từng xấp vải, từng cuộn chỉ mới.

 

“Kích cỡ vừa vặn, từ nay cứ theo số đo này mà làm.”

 

Kể từ đó, đám nữ quyến càng háo hức hơn, hôm nay đòi học làm giày, ngày mai đòi thêu uyên ương…

 

Còn những gì ta làm – không sót một thứ nào – đều rơi cả vào tay Tạ Thời Dư.

 

09

 

Ta không rõ kiếp này Tạ Thời Dư có toan tính gì.

 

Đoàn hòa thân đi rất chậm, sứ thần Sở quốc thì hằn học.

 

“Từ trước nghe nói Tạ tướng quân luôn coi trọng tốc độ hành quân, sao giờ lại giống một tiểu tử mới học cưỡi ngựa thế này?”

 

Giọng điệu châm chọc không lớn, nhưng rơi vào giữa đội ngũ đang nghỉ ngơi, lại như hòn đá ném xuống mặt hồ, gợn sóng tầng tầng.

 

Không ai chen lời, nhưng mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía sứ thần và Tạ Thời Dư.

 

“Công chúa thể nhược, nếu đi quá nhanh, đường xa xóc nảy, e là sẽ sinh bệnh.”

 

“Nếu công chúa bệnh, chỉ sợ mười cái đầu của ngươi cũng không đủ đền.”

 

Dứt lời, Tạ Thời Dư quay người tiếp tục nhóm lửa.

 

Sứ thần bị hắn chọc tức đến mức ngũ quan méo mó, nhưng vì chưa đến biên giới Sở quốc và cũng vì thân phận của Tạ Thời Dư, hắn không dám cãi thêm câu nào.

 

Ta thở phào, đang định thu lại ánh mắt thì bắt gặp Tạ Thời Dư chẳng biết từ lúc nào đã nhìn sang.

 

Hắn khẽ hất cằm về phía ta, ý cười trong mắt nhiều đến suýt tràn ra ngoài.

 

Ta quá quen với biểu cảm ấy của hắn rồi.

 

Kiếp trước, mỗi lần A Hạnh bệnh đều không chịu uống thuốc, ai dỗ cũng vô dụng.

 

Tạ Thời Dư nghe tin liền đến, chẳng biết hắn ghé sát tai A Hạnh nói điều gì, mà bát thuốc nàng  kiên quyết không uống lại bị hắn dỗ cho uống sạch.

 

Ta từng hỏi hắn đã nói gì, hắn bảo: “Bí mật.”

 

Ta lười chấp, không hỏi nữa.

 

Kết quả, Tạ Thời Dư lại cố tình dây dưa:

 

“Nàng cũng không hỏi thêm vài lần.”

 

“Thế chẳng phải quá thiếu thành ý sao?”

 

Ngày hè y phục mỏng, Tạ Thời Dư đột ngột áp sát, bờ vai phải của hắn như chạm vào than hồng, nóng bỏng đến mức khiến người khác bừng đỏ cả lên.

 

“Ta hỏi thì chàng sẽ nói sao?”

 

“Sẽ.” – hắn gật đầu.

 

“Vậy bệ hạ rốt cuộc đã nói gì với A Hạnh?”