Ta lại hỏi thêm một lần.
Thật ra ta không hề muốn biết, chỉ là chiều theo hắn cho hắn hài lòng.
“Ta nói với A Hạnh, nếu nàng ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, đêm nay có thể ngồi trên long ỷ dùng cơm tối.”
“Thật là quá hoang đường!”
Ta bị hắn dọa đến không nhẹ, quay đầu liền bắt gặp ý cười lấp lánh trong mắt Tạ Thời Dư.
Đó là sự ranh mãnh sau khi đắc ý.
Đôi mày rậm thẳm khẽ cong, khiến người ta đành chịu thua.
Ta thậm chí cảm thấy — hắn còn giống một đứa trẻ hơn cả A Hạnh.
…
Gió mát thổi vào, ta chợt sực tỉnh, vội buông rèm xuống.
10
Lần gặp lại Tạ Thời Dư là vào đêm khuya.
Ta khó ngủ, muốn ra khỏi lều hít thở chút không khí, vừa hay đụng phải Tạ Thời Dư.
Hương gạo thơm nồng ập vào mũi, là từ chiếc bát trong tay hắn.
“Nhìn nàng mấy hôm nay chẳng ăn uống được bao nhiêu.”
Vừa nói, hắn vừa đưa bát cho ta.
“Cháo ở đâu ra vậy?”
Lương khô quá nghẹn, thịt nướng quá ngấy, đường sá dập dềnh, quả thực ta chẳng có chút khẩu vị nào.
Chiếc bát sứ còn ấm được ta ôm trong lòng bàn tay, khẽ khơi dậy cảm giác thèm ăn.
“Ta nấu.”
“Những thứ khác có thể không được, nhưng cháo chắc không đến nỗi.”
“Đa tạ ngài, Tạ tướng quân.”
Ta khẽ cảm tạ hắn, từng thìa cháo trôi xuống dạ dày, mang theo hơi ấm lan ra khắp cơ thể.
“Ta từng nói rồi, giữa chúng ta không cần nói ‘đa tạ’.”
“Nhưng nay đã không còn như trước, tránh hiềm khích thì vẫn hơn.”
Hắn mải chỉnh lại ta, ta lại mải phản bác hắn.
Trong chốc lát, cả hai lại chìm vào tĩnh lặng.
“Nàng từng nói, khi say xe ăn chút quýt sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Không biết hắn lấy từ đâu ra cả nắm quýt, đưa đến trước mặt ta.
“Ngài tìm ở đâu vậy?”
Nấu cháo còn dễ, nhưng quýt thì đâu có dễ kiếm.
“Nhân lúc nghỉ ngơi, ta ghé thành trấn gần đây mua.”
Hắn đáp gần như theo bản năng, giọng điệu nhẹ tênh, như thể chỉ là chuyện đi dạo vài bước.
Nhưng từ lúc nghỉ ngơi đến giờ, đây là lần đầu ta thấy hắn quay lại.
“Tạ Thời Dư, ngài không cần phải làm nhiều đến thế.”
“Nàng nghĩ nhiều rồi, ta cũng chẳng phải không cầu hồi báo.”
Tạ Thời Dư đáp lại, cúi đầu tiện tay lấy chiếc hương nang bên hông ta.
“Vậy cái này, đưa cho ta đi.”
Đây là món ta tranh thủ khi nghỉ đã dạy các cung nữ làm…
11
“Đây là hương nang của nữ tử, trên còn thêu hoa bách hợp, ngài mang cũng không thấy xấu hổ sao?”
Ta muốn giật lại, nhưng Tạ Thời Dư cao hơn ta rất nhiều, ta kiễng chân cũng chẳng với tới hương nang trên cao.
“Vậy thì nàng làm cho ta một cái hợp với ta đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thời Dư nói như lẽ đương nhiên, tựa như tất cả vẫn còn ở kiếp trước.
“Trong tay ta không có loại vải hợp với ngài, chỉ còn màu hồng đào thôi.”
“Ta có. Kim và chỉ ta cũng có, nàng không được chối.”
Tạ Thời Dư gần như thốt ra ngay, như sợ ta đổi ý.
Hắn dẫn ta vào trướng của hắn, quả nhiên, đống đồ ấy toàn là chuẩn bị cho ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đủ loại vải vóc, tơ lụa, thậm chí cả mấy món y phục giữ ấm.
“Ngài mua ở đâu vậy?”
“Trước đây rõ ràng ngài không hề hiểu những thứ này mà.”
Vai ta bỗng nặng xuống, là chiếc áo lông cáo trong rương bị hắn khoác lên người.
“Không phải nàng chê ta không hiểu sao?”
“Với người khác thì nói thao thao bất tuyệt, đến trước mặt ta thì nửa câu cũng tiếc.”
Tạ Thời Dư cúi mắt, bàn tay đặt trên vai hơi dùng lực chỉnh lại lông cáo cho ta.
Giọng hắn trầm xuống, nghe như thể hắn bị ta bỏ rơi.
“Ta chỉ sợ ngài thấy chán.”
“Ngài xưa nay chỉ biết hành quân đánh trận, nào hiểu chuyện nữ công…”
“Vậy ta có thể thử để hiểu.” – Tạ Thời Dư lập tức phản bác.
“Ngài là tướng quân, sau này còn phải lập đại nghiệp, học mấy thứ này làm gì?”
“Ngài không sợ người khác biết lại cười cho sao?”
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ thấy Tạ Thời Dư càng lúc càng “mặt dày”.
“Có gì đáng cười? Luyện binh đánh trận là để bảo vệ bách tính, mà bách tính cũng phải ăn phải mặc, ta hiểu thêm một chút thì có gì sai?”
“Ta cãi không lại ngài.”
Ta chẳng buồn tranh luận thêm, đẩy hắn sang một bên định đi.
“Cãi không lại cũng không được trốn, hương nang đã hứa với ta, chọn vải đi.”
Tạ Thời Dư khoanh tay chặn trước mặt ta, vẻ mặt rõ ràng nhìn thấu tâm tư ta.
“Vậy ngài trả ta cái hương nang kia trước đã.”
Tạ Thời Dư nở nụ cười xấu xa, lắc đầu: “Đợi nàng làm xong, ta sẽ trả.”
“Vậy tự ngài chọn vải đi, còn muốn thêu kiểu gì?”
Kiếp trước, Tạ Thời Dư chưa bao giờ kén chọn vải vóc hay hoa văn, ta làm thế nào, hắn quen nhận thế ấy.
Cho nên thật ra, ta vốn chẳng hiểu rõ hắn thích gì.
Vậy mà ta lại hồ đồ buột miệng hỏi câu này.
Những ngón tay thon dài lướt qua từng tấm vải, cuối cùng dừng lại trên tấm ngọc sắc, khẽ nhấc lên.
“Thêu hồng đậu đi.”
12
Tạ Thời Dư mỉm cười đặt tấm vải vào tay ta.
Lúc này ta mới để ý ống tay áo hắn đã bị xé rách, lớp áo lót trắng bên trong gần như tràn ra theo khe hở ấy.
Có vẻ như là lúc cưỡi ngựa bị cành cây quệt rách.
“Áo rách rồi cũng chẳng biết thay.”
“Tốt nhất cũng chỉ có mỗi bộ này thôi.”
Tạ Thời Dư nhún vai với vẻ mặt vô tội.
Ý tứ như thể đang nói: chuyện này ta còn không rõ hay sao.
“Mang bao nhiêu thứ đến đây, vậy mà chẳng chịu mang thêm mấy bộ áo quần cho mình.”
“Ta giúp ngài vá lại vậy.”
Cuối cùng ta vẫn thở dài nhượng bộ.