“Vốn định mua thêm, nhưng đi một vòng chẳng có bộ nào vừa ý.”
“Chuyện này nói ra cũng tại nàng, ngày trước nuôi ta quen hư rồi, giờ mặc thứ người khác làm thấy cả người khó chịu.”
“Học đâu ra cái miệng dẻo quẹo đó vậy?”
Ta định nói hắn lắm lời, ngẩng đầu lên lại thấy Tạ Thời Dư đã cởi áo, chỉ còn mặc áo lót bên trong.
“Từ những thoại bản nàng thích đọc ngày trước.”
Hắn đáp rất thẳng thắn, đôi mắt cứ thế nhìn ta, không chút tránh né.
“Sao ngài lại đi đọc mấy thứ đó?”
Quá đỗi kỳ lạ.
Quá đỗi không giống hắn.
“Còn chẳng phải vì nàng thích đọc, nên ta mới đọc.”
“A Hạnh còn nói, lúc nàng đọc mấy quyển đó thì vui lắm.”
Chuyện cũ bỗng bị khơi dậy, khiến ta không kịp trở tay.
Ta nhanh chóng cầm áo từ tay hắn, ngồi xuống dưới ngọn đèn bắt đầu khâu vá cho hắn.
Thấy thế, Tạ Thời Dư liền im lặng, chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn ta trong ánh đèn.
Hệt như kiếp trước, trong doanh trại giữa thời chiến.
Nến lay động, hắn vùi đầu nghiên cứu chiến cuộc, còn ta ở bên may vá.
Khi hắn nhìn đến mỏi mắt, sẽ ngồi xuống cạnh ta, dõi theo từng đường kim.
Nhiều khi cứ nhìn rồi… hắn ngủ gục.
Mỗi lần, ta đều nói để hắn ngủ giường, ta ngủ ghế dài cũng được, nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều ngủ trên ghế dài trước.
Khi ta xỏ kim cắt chỉ xong, Tạ Thời Dư vẫn tỉnh táo, chăm chú nhìn ta.
Trong trướng nóng hầm, mặt ta cũng theo đó mà nóng bừng.
“Tạ Thời Dư, kiếp trước có phải ngài toàn giả vờ ngủ không?”
“Ừm?”
Tạ Thời Dư dùng ngón tay mơn man chỗ mũi chỉ, nhìn ta với vẻ nửa hiểu nửa không.
“Kiếp trước, khi ngài thấy ta làm nữ công, hoặc dỗ A Hạnh ngủ…”
Hắn thường dỗ con ngủ, rồi ngay trên giường ta, hắn cũng thiếp đi, ôm cả A Hạnh.
Ta không dám đánh thức, sợ làm con tỉnh giấc.
Nhiều lúc, ta ngồi bên giường chờ hắn tỉnh.
Nhưng chờ mãi, bản thân ta cũng ngủ gật.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi mở mắt ra lần nữa, đã chẳng thấy Tạ Thời Dư, mà ta lại đang nằm ngay ngắn trên giường.
13
“Đã biết ta giả vờ ngủ, sao nàng không gọi ta dậy?”
Tạ Thời Dư vẻ mặt quang minh chính đại, trái lại càng khiến ta như kẻ mang tâm tư khác.
Ánh nến chiếu lên vách trướng, bóng hai người kề sát, như thể đang hôn nhau.
Nhưng với chúng ta, đó là điều xa xỉ nhất.
Bất chợt, trên màn trướng xuất hiện bóng người thứ ba – hai tay chắp sau lưng, đứng giữa ta và Tạ Thời Dư, rõ ràng là đang ở bên ngoài.
Ta và Tạ Thời Dư lập tức bật dậy, hắn khẽ lắc đầu, ra hiệu ta đừng bước ra.
Một người là công chúa hòa thân, một người là tướng quân hộ tống công chúa đi hòa thân, nửa đêm ở chung một trướng – bị nhìn thấy thì khó lòng giải thích.
“Đại nhân tìm ta có việc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng Tạ Thời Dư vang ra, nghe giọng hắn, người đứng ngoài hẳn là sứ thần Sở quốc.
“Thấy trong trướng của tướng quân vẫn sáng đèn, sợ đổ đèn gây cháy, nên ta đến xem.”
“Không ngủ được, nghiên cứu đoạn đường tiếp theo đi thế nào. Đại nhân yên tâm rồi chứ?”
“Là không ngủ được, hay nghiên cứu chuyện nam nữ, ta nghĩ tướng quân rõ hơn ta.”
“Giờ vẫn chưa đến đất Sở, nếu ta truyền tin báo cho Ngụy Đế, e rằng tướng quân không ra khỏi được đất Ngụy.”
Lời sứ thần khiến tim ta thoáng siết lại.
“Ta chỉ nhờ một cung nữ khâu vá áo quần, nếu vậy mà cũng phải mất đầu, thì thật oan uổng.”
Tạ Thời Dư vẫn điềm nhiên như nước.
“Cung nữ? Tất cả nữ tử trong đoàn hòa thân đều sẽ là nữ nhân của quân vương, lời này của tướng quân quá hồ đồ rồi.”
“Khâu vá áo thôi mà cũng gọi là ‘hồng hạnh vượt tường’, vậy lòng dạ Sở Quân cũng quá hẹp hòi rồi.”
“Tạ Thời Dư, đừng tưởng ngươi lắm lời thì có thể che giấu được chuyện này. Ngươi dám để ta vào trong trướng xem thử không?”
“Đương nhiên là được, chỉ là ban đêm ánh sáng chẳng đủ, trong trướng của ta lại toàn đao thương binh khí, sợ làm tổn thương đến đại nhân.”
Tạ Thời Dư cười nhạt.
Nghe thế, ta vội vàng thổi tắt ngọn đèn.
“Ngươi…”
“Ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng để ta phát hiện ra điều gì.”
Sứ thần rõ ràng là kẻ sợ chết, buông một câu đe dọa rồi bỏ đi.
Khi tiếng động bên ngoài dần biến mất, ta dò dẫm trong bóng tối đi ra chỗ rèm, cũng định rời đi – nhưng không ngờ lại đ.â.m sầm vào lòng Tạ Thời Dư.
Ta đi gấp, hắn cũng vừa vội vã bước vào.
Ta bị đụng lùi về sau, hắn nhào tới kéo ta lại.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, cả hai cùng ngã xuống một chiếc giường.
May là Tạ Thời Dư phản ứng kịp, chống tay hai bên người ta.
“Nàng không sao chứ?”
“Ta… không sao…”
Khoảng cách quá gần, chỉ cần hơi nghiêng về phía trước, môi ta và hắn đã có thể chạm nhau.
Nhưng cả hai không ai tiến tới.
Trong ký ức, ta và Tạ Thời Dư tuy là phu thê, nhưng phần nhiều lại giống bằng hữu.
Tôn trọng nhau, chỉ thế mà thôi.
Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc hoang đường vì xuân dược, chúng ta từng hôn nhau.
14
Kiếp trước, ta bị tiếng đạp cửa ầm ầm đánh thức.
Thứ đầu tiên ta nhìn thấy là Tạ Thời Dư — hắn tỉnh trước ta, nhưng cũng chẳng tỉnh táo hơn ta bao nhiêu.
Hắn ôm trán, mờ mịt nhìn ta.
Trực giác nói cho ta biết — hắn hoàn toàn không biết ta là ai.
Nhưng ta biết hắn là ai.
Thiếu niên tướng quân chiến công hiển hách, từng rơi xuống đáy vực rồi lại bò lên, trở thành nhân vật nổi bật nhất kinh thành.
Ta thỉnh thoảng mua được từ cung nữ vài quyển thoại bản cũ, trong đó không ít câu chuyện xoay quanh hắn.
Tuy chưa từng gặp, nhưng còn quen thuộc hơn gặp cả vạn lần.