Kiếp Này, Hắn Vì Nàng Mà Đến

Chương 7



“Xin lỗi, ta chắc hẳn đã bị người ta gài bẫy.”

 

Có lẽ tiếng bước chân dồn dập đang đến gần khiến người tỉnh hẳn, Tạ Thời Dư đem toàn bộ chăn đắp cho ta, vội vàng đứng dậy mặc áo.

 

“Còn không biết cô nương là ai.”

 

“Nhưng… ta sẽ chịu trách nhiệm.”

 

Hắn nói rất nhanh, như sợ ta hiểu lầm rằng hắn sẽ bỏ mặc.

 

Không đợi ta mở miệng, hắn đã hạ màn trướng xuống, chặn ta với đám người xông vào bên ngoài.

 

Cứ như vậy, Phụ hoàng đang giận dữ, Hoàng tỷ đến gây chuyện, và cả đám khách khứa đến xem náo nhiệt — tất cả đều bị Tạ Thời Dư cản lại bên ngoài.

 

Đúng như lời hắn, hắn gánh lấy tất cả.

 

Không ai có thể vén màn trướng, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta.

 

Tạ Thời Dư đúng như trong những câu chuyện ấy viết — quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu.

 

Chỉ có một điều không giống — chúng ta không có tình cảm lưỡng luyến như trong thoại bản.

 

So với nữ chính trong sách, ta càng giống kẻ phá hoại mối nhân duyên của họ hơn.

 

Rời khỏi kinh, ta thường xuyên bắt gặp Tô Vũ Ninh tìm đến Tạ Thời Dư.

 

Mỗi lần như thế, nàng đều khóc mà rời đi.

 

Ta không hiểu vì sao Tạ Thời Dư phải mâu thuẫn đến vậy — hắn yêu Tô Vũ Ninh, nhưng lại tàn nhẫn với nàng như thế.

 

Từ hồi ức trở về, ta mới bàng hoàng nhận ra — không biết từ lúc nào ta đã hôn lên môi Tạ Thời Dư…

 

Ta giật mình quay đầu đi, mặt nóng bừng không báo trước.

 

“Sứ thần biết trong trướng của ta có nữ nhân, tối nay ắt sẽ cho người canh chừng.”

 

“Nàng ở đây nghỉ một đêm, mai không sao ta sẽ đưa nàng về.”

 

Tạ Thời Dư đứng dậy, lần theo ánh sáng yếu ớt cúi xuống cởi giày cho ta.

 

“Tạ Thời Dư, ngài với ta trai chưa vợ, gái chưa chồng, không hợp lễ.”

 

“Chúng ta làm vậy, có lỗi với Tô Vũ Ninh.”

 

“Kiếp trước ngài với ta là bất đắc dĩ, kiếp này chúng ta chưa từng lặp lại, ngài với nàng ấy vẫn còn cơ hội.”

 

Chân ta theo bản năng muốn rụt lại, lại bị hắn giữ chặt.

 

“Thì ra nàng vẫn luôn tránh ta… là vì nàng ấy?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“A Ninh, chén rượu kiếp trước ta uống — là nàng ấy đổi cho ta.”

 

15

 

“A Ninh? Là đang gọi ta sao?”

 

Vô số ký ức lập tức ùa về.

 

Kiếp trước kiếp này, Tạ Thời Dư đã gọi “A Ninh” rất nhiều lần.

 

Phần lớn đều là khi hắn không quá tỉnh táo, ta luôn tưởng rằng hắn đang gọi Tô Vũ Ninh.

 

“Ngoài nàng, còn có thể là ai?”

 

Giày vớ đã bị hắn tháo bỏ, người ta bị hắn đắp kín trong chăn.

 

“Nàng tưởng ta gọi ai?”

 

Lúc này Tạ Thời Dư mới kịp phản ứng.

 

Ta không đáp, nhưng hắn rất nhanh đoán được.

 

“Nàng cho rằng ta vẫn luôn gọi Tô Vũ Ninh?”

 

Tạ Thời Dư cúi đầu, tự mình bật cười.

 

“Hóa ra ngần ấy năm ta ném ánh mắt đưa tình cho một kẻ mù.”

 

“Chẳng trách lần gặp lại, gọi nàng mà nàng chẳng quay đầu.”

 

Hắn dài thở một tiếng, bất đắc dĩ nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ra là thế.”

 

“Ta đâu biết ngài sẽ gọi ta như vậy.”

 

Tạ Thời Dư rất hiếm khi dùng cách xưng hô thân mật ấy lúc hắn hoàn toàn tỉnh táo.

 

Trước mặt người khác, hắn gọi ta một tiếng phu nhân, sau này lại gọi ta hoàng hậu.

 

Sau khi ta làm hậu, hắn hầu như chẳng gọi tên ta nữa.

 

“Ta nghĩ nàng không thích...”

 

Chữ “ta” cuối cùng bị hắn nuốt vào, dưới ánh sáng lờ mờ ta chỉ miễn cưỡng nhận ra khẩu hình.

 

Trong mắt hắn còn mang theo chút ấm ức.

 

Hắn vậy mà còn ấm ức trước.

 

“Thế sao hôm Tô Vũ Ninh mất chồng, ngài lại chuốc mình say mèm rồi tìm đến ta?”

 

Tạ Thời Dư khẽ cười, giống hệt như ngày đó, hắn ôm ta vào lòng.

 

Khuôn mặt vùi trên vai ta, hơi thở nóng hổi phả nhè nhẹ, như đang cọ ngứa.

 

“Nhưng ta thật sự không nhớ rõ chuyện của Tô Vũ Ninh, nếu nàng không nói, ta còn chẳng nhớ đó là cùng một ngày.”

 

“Ta chỉ biết, hôm ấy ta giả vờ say để gặng hỏi nàng, nhưng chẳng gặng ra được gì.”

 

“Ta muốn gần gũi nàng hơn, còn nàng chỉ lấy khăn nóng lau mặt cho ta.”

 

Ta như có đinh mắc nơi cổ họng, bởi nếu ta nhớ không nhầm, hôm ấy Tạ Thời Dư đã nói:

 

“A Ninh, ta rốt cuộc phải làm gì để nàng nhìn ta nhiều thêm một lần?”

 

Ký ức như mũi tên, xuyên qua thời gian b.ắ.n trúng tim ta.

 

“A Ninh, nàng cũng thích ta, đúng không?”

 

Vai bỗng nhẹ, Tạ Thời Dư đã tiến đến trước mắt ta.

 

Ánh sáng yếu ớt dường như trong thoáng chốc đều rót vào mắt hắn, mà trong đôi mắt ấy phản chiếu chính là ta.

 

“A Ninh, nàng đang ghen với ta đúng không?”

 

Hắn như một đứa trẻ khao khát được nghe câu trả lời, cứ hết lần này đến lần khác gọi ta “A Ninh”.

 

Ta chưa từng nghĩ, Tạ Thời Dư cũng có lúc phiền đến vậy.

 

Thuận theo ánh sáng trào ra trong mắt hắn, ta hôn Tạ Thời Dư.

 

Ban đầu chỉ là thoáng chạm như chuồn chuồn lướt nước, sau đó là chính mình dấn thân, chẳng còn đường lui.

 

Tình cảm chưa từng được thổ lộ của kiếp trước dâng tràn cuồn cuộn – không sao nói rõ ai nhiều, ai ít.

 

16

 

Nhưng Tạ Thời Dư cũng chỉ dừng lại đúng lúc.

 

Có lẽ nhận ra sắc mặt ta khác thường, hắn mỉm cười hỏi:

 

“Nàng thất vọng sao?”

 

“Ta đâu biết ngài đang nói gì…”

 

Ta trốn hẳn vào trong chăn, sợ hắn chạm phải đôi má nóng bừng của mình.

 

Bên ngoài chăn vẫn là giọng nói mang theo nụ cười của Tạ Thời Dư:

 

“Chẳng phải nàng rất thắc mắc vì sao kiếp này ta không uống thuốc mà vẫn tìm đến nơi chúng ta gặp nhau ở kiếp trước sao?”

 

“Ta sợ nàng gặp chuyện, nên mang theo thuốc giải.”

 

“Nếu cho làm lại, ta vẫn muốn gặp nàng, nhưng ta không muốn lặp lại cách của kiếp trước nữa.”

 

“Ta rất thích A Hạnh, nhưng nếu tất cả những điều đó phải lấy nàng ra đánh đổi, ta thà buông bỏ.”

 

Bàn tay lộ ra ngoài bị hắn nắm lấy, hơi ấm truyền đến – giống hệt như khi ta rời đi ở kiếp trước.

 

Chỉ là… kiếp trước cho đến tận lúc ta nhắm mắt, ta và Tạ Thời Dư vẫn chưa gặp lại nhau lần nào.

 

Ta c.h.ế.t vào năm thứ sáu sau khi hắn đăng cơ.