Năm đó A Hạnh vừa tròn chín tuổi, Đông Tề xâm lấn, Tạ Thời Dư thân chinh ra trận.
Thái y nói ta mang bệnh căn từ nhỏ, lại sinh A Hạnh khi tuổi còn quá trẻ, thêm vào nhiều năm bôn ba, thân thể suy kiệt, thuốc thang cũng vô phương cứu chữa.
Ta không ngờ Tạ Thời Dư lại ghi nhớ lời Thái y.
Kiếp này, ta không muốn dùng A Hạnh để trói buộc hắn, còn hắn thì từ bỏ cả A Hạnh chỉ để giữ ta lại.
Ta thò đầu ra, ôm lấy hắn.
Bờ vai, tấm lưng Tạ Thời Dư rất rộng, ôm vào còn thấy khó nhọc.
“Kiếp trước, khi ta rời đi… chàng có đến đúng không?”
Thân thể Tạ Thời Dư rõ ràng cứng đờ:
“Có đến, nhưng ta vẫn đến muộn.”
“Chàng có việc quan trọng hơn phải làm.”
Hồi ấy, Đông Tề xâm lược, hắn buộc phải đích thân ra trận.
Ta nhớ tin chiến thắng truyền về chỉ vài ngày trước khi ta mất, và chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ấy, Tạ Thời Dư đã từ biên ải chạy về bên ta.
Ta bỗng nhớ đến một câu trong thoại bản:
“Sẽ có người vì nàng mà đến.”
Và hắn – luôn luôn là người vì ta mà đến.
17
Cứ như thế, ta và Tạ Thời Dư ôm nhau mà ngủ.
Lâu lắm rồi ta mới có một giấc ngủ yên ổn như vậy.
Ta tỉnh dậy trong xe ngựa, theo tiếng bánh xe nhìn ra ngoài, Tạ Thời Dư đang cưỡi ngựa đi phía trước.
Người theo đoàn ít đi nhiều, nhìn kỹ hơn, binh mã Sở quốc đã biến mất.
Trên người ta phảng phất mùi hương an thần rất nhạt – chính là loại hương mà kiếp trước ta từng điều chế riêng cho Tạ Thời Dư.
Lúc này ta mới hiểu, giấc ngủ say đêm qua không phải là ngẫu nhiên.
Tạ Thời Dư từng khiến Sở quốc nếm nhiều lần bại trận, nhưng hắn cũng từng cứu Tam hoàng tử Sở quốc trong một trận chiến.
Từ đó, hai người bắt tay hòa giải, cũng âm thầm dừng lại cuộc chiến.
Một kẻ mưu quyền, một kẻ khởi nghịch.
Còn tình hữu nghị với Sở quốc, cho đến tận kiếp trước ta qua đời vẫn chưa từng đoạn tuyệt.
Ta lại quên mất điểm này.
Nghĩ đến đây mới hiểu, hẳn Tạ Thời Dư đã sớm nói rõ tình hình với Tam hoàng tử Sở quốc, còn những màn đấu khẩu với sứ thần kia, có lẽ chỉ là trò che mắt tai mắt Phụ hoàng.
Đối với Sở quốc, bỏ rơi ta chẳng khác gì cắt bỏ tai mắt của Ngụy quốc – sao họ lại không vui lòng?
Ngụy quốc vốn đã lung lay, cuộc hôn nhân này chẳng khác gì đèn lồng giấy – một chạm là nát.
“Tỉnh rồi? Đói không?”
Tạ Thời Dư xoay đầu ngựa, đi song song với xe ngựa.
“Cũng tạm.”
“An thần hương của ta, sao chàng lại có?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Rõ ràng kiếp này ta chưa từng điều chế cho hắn.
“Chỉ vài vị dược liệu thôi, chẳng lẽ ta không nhớ nổi sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thời Dư cười đắc ý.
“Nếu ta không hỏi rõ, có phải chàng định hương mê ta rồi mang ta đi Lương Châu không?”
“Tuyệt đối không dám. Ta sẽ ‘thấu tình đạt lý’, cảm hóa nàng bằng lý lẽ.”
Sắc mặt Tạ Thời Dư lập tức nghiêm lại.
“Nếu nàng thật sự không muốn cùng ta đi thêm một kiếp nữa, ta sẽ an bài nàng ở Lương Châu, tuyệt đối không ép buộc.”
“Nhưng đi hòa thân đến Sở quốc – tuyệt đối không thể.”
Tạ Thời Dư thò đầu vào trong, lộ ra vẻ mặt ấm ức mà chỉ mình ta nhìn thấy.
“Ấu trĩ.”
Ta khẽ chạm ngón tay lên giữa chân mày hắn:
“Nhìn đường.”
18
Khi trở lại Lương Châu, Tô Vũ Ninh đã đứng chờ dưới cổng thành.
Nàng nhìn thấy ta thì lộ rõ vẻ kinh ngạc:
“Thời Dư, sao công chúa lại ở đây?”
Ta nhận ra ánh mắt này – kiếp trước, khi nàng dẫn binh và gia quyến xa lánh ta, ánh mắt nàng cũng như vậy.
Để tất cả mọi người đều nghĩ ta là tai mắt của Phụ hoàng, nàng giả vờ yếu đuối để lừa lấy sự thương xót của Tạ Thời Dư.
Còn ta khi ấy cũng nghĩ chính mình đã chia cắt bọn họ, nên với mọi điều Tô Vũ Ninh làm, ta đều chọn cách chịu đựng.
“A Ninh là người ta đã nhận định làm thê tử, dĩ nhiên phải đến Lương Châu.”
Tay ta bị Tạ Thời Dư nắm lấy, giơ cao quá đầu, để tất cả mọi người trên dưới cổng thành đều nhìn thấy.
Hắn giành trước ta mà công khai thân phận này – giống như kiếp trước, hắn luôn kiên định đặt ta sau lưng mình để bảo vệ.
“Lương Châu gian khổ, ta cố tình ‘lừa’ về đây của hồi môn hòa thân để bổ sung cho mọi người, cũng coi như san sẻ cho tướng quân một phần gánh nặng.”
Ta quay đầu nhìn lại đoàn người phía sau – tất cả đều là của cải Phụ hoàng chuẩn bị cho cuộc hòa thân.
Đối với Tạ Thời Dư, đó không nghi ngờ gì chính là quân tư tốt nhất, cũng là bước đầu tiên để ta nhận được sự công nhận của mọi người.
Lần này đến lượt Tạ Thời Dư kinh ngạc, bàn tay hắn hơi cứng lại, rồi thả xuống.
Sắc mặt Tô Vũ Ninh thì tái nhợt – nàng không ngờ, kiếp này ta lại không còn là miếng “kẹo mềm” để mặc người nhào nặn.
Sau khi vào thành, Tạ Thời Dư vội kéo ta lên xe ngựa.
“Những thứ đó, nàng cứ giữ cho mình, ta không cần.”
Hắn từ chối dứt khoát, sắc mặt hơi ửng đỏ.
“Tại sao không cần?”
“Đi chinh chiến, nơi nào cũng cần tiền – đây là lời chàng từng nói.”
Thái độ của Tạ Thời Dư khiến ta cảm thấy khó hiểu.
“Ta có tiền, còn của nàng, nàng giữ lấy.”
“Dù sao ta không nhận.”
Tạ Thời Dư như sợ mình chưa tỏ rõ quyết tâm, lại thêm một câu.
“Tạ Đại tướng quân đây là muốn giữ thể diện, không muốn bị người coi là vì tiền tài mà cúi mình?”
Tuy ta đã hiểu rõ tâm tư của hắn, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc.