Vân Phương Phi giận đến toàn thân run rẩy, nhưng đau đớn quá độ khiến mỗi lần nàng ta cố gắng lật người định đánh ta, đều giống hệt một con tằm khổng lồ đang quằn quại.
Ta nhớ tới ngày trước nàng bắt ta và chó cùng quỳ xuống, xem ai trung thành hơn, liền chẳng chút nể tình mà chế giễu:
“Thật ghê tởm. Bây giờ ngươi giống y như một con giòi đang ngọ nguậy. Vệ Hằng mà nhìn thấy bộ dạng quỷ quái này, chắc cũng phải ói ra mất thôi.”
Ta nhìn nàng ta sụp đổ, nhìn nàng ta giận dữ bất lực, nhìn vết thương trên người nàng ta rách ra lần nữa, m.á.u tươi đầm đìa, lại phải cắn răng chịu thêm một trận lột da bôi thuốc — khi ấy, ta mới mỉm cười rời đi.
Vệ Sâm đang đợi ta.
16
Hắn đưa tay ra, ngón tay thon dài, giọng trầm thấp vang lên:
“Những gì ngươi muốn, ta đều đã cho. Vậy còn những gì ta muốn?”
Ta mặt dày vô sỉ đặt tay mình lên tay hắn, cười khẽ:
“Gấp gì chứ? Người đã là của ngươi rồi, chẳng lẽ thứ kia lại mọc cánh bay mất sao?”
Hắn nghẹn lời, nhất thời không nói nổi một chữ.
Trải qua bao lần dạy dỗ sói hoang, từng bị cắn, bị vồ, cuối cùng hắn cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều, chẳng còn trưng ra hàm răng nanh với ta nữa.
“Mẫu phi sợ sinh biến, đã cầu xin phụ hoàng định hôn kỳ vào trước tiết Lạp Bát.”
Ta gật đầu, ngoan ngoãn nở nụ cười:
“Thiếp sẽ chăm chỉ thêu giá y, chờ chàng tới cưới.”
Hắn triệt để câm nín, chẳng còn gì để nói.
Hôn sự đã gần kề, khắp phủ trong ngoài đều bận tối mắt tối mũi, ta biết thời cơ đã đến.
Nhân lúc quản sự đi mua sắm, ta cầm theo thẻ bài của Vệ Sâm, bỏ ra một số tiền lớn, cầu được vài loại dược vật không thể xem thường.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tuy giá trị liên thành, quý hiếm khó cầu, nhưng tiền thì là Hoàng thượng ban thưởng, còn thứ ta đổi lấy là sự thoải mái và vui vẻ của bản thân — ta đương nhiên cam tâm tình nguyện.
Đồ tốt như vậy, đương nhiên nên… chia sẻ một chút rồi.
Sau khi trở về phủ, ta liền đưa món quà đó đến từ đường — để “hiếu kính” vị đích mẫu đáng kính của ta.
17
Vừa thấy ta, nàng ta như phát cuồng, hận không thể cầm bài vị tổ tông đập c.h.ế.t ta ngay tại chỗ.
Thế nhưng ta vẫn vững vàng bất động, đứng đó cúi nhìn nàng ta ngày một già nua, tiều tụy, chỉ cười lạnh liên hồi:
“Ngươi chung quy vẫn chẳng bằng mẫu thân ta — bất luận là dung mạo, tính tình hay tài hoa, đều kém xa một trời một vực.”
“Có lẽ cũng vì vậy mà phụ thân mới vừa gặp đã động lòng, giấu giếm ngươi đang ở chốn kinh thành, lặng lẽ cùng mẫu thân ta thành thân nơi Thanh Lăng, còn dựng nên một mái nhà nhỏ của riêng hai người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vân Nguyệt Lê à? ‘Hoàng hôn sân vắng quạ kêu sầu, nhớ người xưa, trăng nghiêng hoa lê rụng’ — trong ký ức của ta, sân viện ngày ấy có một cây lê thật lớn, ngươi đã từng thấy chưa?”
Chỉ vài lời nhẹ nhàng, lại như đ.â.m trúng chỗ đau yếu hèn nhất trong lòng nữ nhân xuất thân thế gia kia. Nàng ta giơ tay chỉ ta, gào lên mắng nhiếc:
“Tiện nhân! Ngươi quả nhiên y như ả ta — tiện tì đê tiện vô sỉ! Dù thủ đoạn có cao minh đến đâu, thì cũng không tránh được một cái c.h.ế.t thảm thương!”
“Chỉ là một đám tiện dân nghèo hèn quê mùa, cũng dám mơ trèo lên đầu ba đời văn quan thế gia như ta? Chết trong kỹ viện, bệnh tật lở loét mà chết, đúng là đáng đời!”
Tay ta dưới ống tay áo khẽ run, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như nước, chỉ lắc đầu tặc lưỡi đầy châm chọc:
“Đừng lấy thủ đoạn của ta đem ra chống lại ta. Bởi vì ta nói toàn là sự thật, còn lời ngươi nói — chỉ là dối trá, chẳng đ.â.m nổi đến da ta đâu.”
Nàng ta càng nói càng đắc ý, càng cười càng lớn, cuối cùng nhìn ta như nhìn trò hề, dương dương tự đắc:
“Mẫu thân ngươi tự vẫn để chuộc tội, đem ngươi ném trước cổng hầu phủ, chỉ mong giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người đều chứng kiến, khiến hầu phủ không cách nào chối bỏ, buộc phải cho ngươi rửa sạch thân phận tiện nô, sống yên ổn, thậm chí trở thành tiểu thư hầu phủ, phú quý một đời.”
“Sự nhục nhã lớn như thế rơi xuống đầu ta, ta hận đến mức chỉ muốn xé xác nàng ra mà ăn thịt uống máu! Sao ta có thể để nàng được c.h.ế.t yên lành chứ?!”
“Chỉ là bỏ ra một nắm bạc, mua mấy kẻ biết bơi liều mạng xuống nước vớt người lên mà thôi, chưa đến một tuần hương đã cứu sống được.”
“Ta đích thân bán ả vào kỹ viện rẻ mạt nhất nơi quận Nhạn Môn, để rồi bị bọn ác tặc, lũ quân ô hợp lấy một đồng tiền đồng mà tùy ý giày xéo, chà đạp.”
“Ả chẳng phải thích quyến rũ nam nhân sao? Vậy thì để ả c.h.ế.t trên giường của nam nhân, xem như cũng thỏa lòng mong ước rồi.”
Nàng ta mang vẻ đắc thắng, quay đầu nhìn ta:
“Cho nên, thiên hạ nói cũng chẳng sai, ngươi đúng là giống tiện nhân sinh ra từ một thân phận rách nát. Mẫu thân ngươi chẳng phải chính là thứ tiện tì ai cũng có thể trèo lên sao?”
Chân tướng mà kiếp trước ta dập đầu khẩn cầu cũng chẳng cầu được, hôm nay rốt cuộc lại nghe được từ miệng nàng ta.
Thảo nào, Vân Phương Phi thường xuyên mắng mẫu thân ta là thứ “nghìn người đè, vạn người cưỡi”. Thảo nào, đích mẫu ta mỗi lần nhắc tới đều cười âm hiểm nói bà “tự làm tự chịu”. Thảo nào, phụ thân ta tuy không nói lời nào, nhưng trong mắt vẫn luôn ẩn chứa một tia áy náy, cho ta con đường sống.
Thì ra… bọn họ từ lâu đã biết kết cục thảm khốc của mẫu thân ta.
Nước mắt ta rơi xuống, lại khiến nàng ta vui vẻ ra mặt.
Nàng ta ưỡn ngực, chống tay lên tóc mai, vênh váo như lúc cùng Vân Phương Phi chèn ép ta thuở xưa:
“Nàng là thứ gì mà cũng dám tranh với ta? Phụ thân ngươi thậm chí còn định đón nàng về làm thiếp.”
“Khi hắn thề non hẹn biển cùng nàng ta, ta mới là quý nữ rực rỡ nhất kinh thành, là người người ghen tỵ ngưỡng mộ, sao có thể để bị nàng đạp xuống bùn chỉ trong một khắc?”
Khóe môi nàng cong lên, nụ cười độc ác tận xương:
“Phụ thân ta chỉ cần nam hạ một chuyến, liền giở một ván văn tự ngục, dọn sạch mọi dấu vết.”
“Là nàng ta si tâm vọng tưởng, mới khiến mấy chục người bị tru di cửu tộc. Cho nên, nàng ta đáng chết, đáng sống không bằng chết!”
“Còn ngươi thì——”
Lời còn chưa dứt, ta đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.