Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 11



18

 

Ta bất ngờ vung từng quyền, từng quyền nặng nề giáng thẳng vào bụng dưới của bà ta. Đợi đến khi bà ta há miệng vì đau, ta liền thuận thế bóp chặt cằm bà ta, hung hăng nhét viên thuốc vào miệng.

 

Sau đó ta lấy tay bịt miệng bà ta lại, giữ chặt không để vùng vẫy, mãi đến khi trông thấy bà ta hoảng loạn mà nuốt xuống, ta mới nới tay ra.

 

Bà ta móc cổ họng, gào thét chất vấn, điên cuồng gào rú, mà ta hoàn toàn không để tâm.

 

Mãi đến khi đôi má bà ta bắt đầu ửng đỏ, ta mới cong khóe môi, lạnh lùng nói:

 

“Dùng chính cách ngươi đối xử với mẫu thân ta, trả lại cho ngươi, chắc ngươi chịu được chứ?”

 

“Còn nữa, vị phu quân tốt của ngươi từ đầu tới cuối chưa từng nhắc đến gia thất ở kinh thành. Là ông ta lừa gạt mẫu thân ta, vậy mà ngươi chẳng nỡ động đến một sợi lông chân của ông ta, lại ra tay g.i.ế.c một nữ nhân giống như ngươi, cùng là người bị nam nhân phụ bạc. Ngươi đúng là vô dụng đến tận xương tủy.”

 

“Những gì mẫu thân ta từng gánh chịu, ta sẽ khiến ngươi hoàn trả gấp bội.”

 

Con ngươi bà ta co rút, chưa kịp phản ứng đã bị ta vung tay chặt một nhát vào sau gáy.

 

Sau đó, ta khẽ mỉm cười, đẩy cửa bước ra.

 

Hai tên chó canh cửa của đích mẫu vừa rồi được ta “ban thưởng” một hộp điểm tâm, giờ đang nóng nảy ngứa ngáy, vò đầu bứt tai.

 

Ta mỉm cười nói:

 

“Mẫu thân bảo các ngươi vào, bà có chuyện muốn giao phó.”

 

Hai kẻ kia tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ mà đẩy cửa bước vào.

 

Ngay khoảnh khắc đó, ta liền đẩy mạnh cánh cửa, khóa chặt từ bên ngoài!

 

Hai tên ở trong đập cửa gào thét, mà ta làm như không nghe thấy.

 

Tất cả đều nhờ vào một Hầu phủ đang rối như tơ vò, và sự khinh thường của đích mẫu khi ta làm ra vẻ mềm mỏng nhu thuận, mới cho ta có nhiều kẽ hở để ra tay đến thế.

 

Cho đến khi tiếng động bên trong dần yếu đi, rồi thay vào đó là tiếng thở hổn hển…

 

Về sau, người ta phát hiện đích mẫu ngã dưới đất, y phục xộc xệch, váy áo vén hở, dấu vết còn sót lại vô cùng rõ ràng.

 

Lúc tiếng lụa là bị xé rách vang lên, ta liền mở khóa, hé một cánh cửa, rồi ung dung rời đi, không buồn ngoảnh đầu lại.

 

Đã đến lúc ban cho bà ta một kết cục thân bại danh liệt, sống không bằng chết.

 

Quả nhiên, phụ thân đang đứng yên dưới hành lang.

 

Nhìn thấy vết sưng đỏ trên má ta, người liền nghĩ ta đến thăm tỷ tỷ.

 

“Tỷ tỷ con từ nhỏ đã được nuông chiều, quen thói kiêu căng, chưa từng chịu uất ức. Con đã báo thù rồi, cơn giận cũng hả rồi, về sau đừng làm khó nó nữa.”

 

“Phụ thân đã có thể đưa con lên đến vị trí đó, cũng nhất định có thể kéo con xuống khỏi đó. Người sống nên biết nhìn về phía trước. Con là người thông minh, hẳn phải hiểu đạo lý ‘tựa nhau mà đi mới được xa’.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta che giấu hàn ý trong đáy mắt, ngoan ngoãn cúi đầu đáp một tiếng “vâng”.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Sau đó cố ý nói thêm:

 

“Mẫu thân biết điểm tâm là do phụ thân đưa tới, liền đem toàn bộ ném cho thị vệ. E rằng đêm nay sẽ phải bụng đói mà ngủ rồi.”

 

Quả nhiên, phụ thân vì áy náy trong lòng, liền cho lui ta, tự mình gói lấy một túi điểm tâm mà đích mẫu yêu thích, đích thân đem đến từ đường.

 

Chỉ là… điều đang đợi chờ người ở đó, sẽ là một cơn sóng dữ ngập trời.

 

19

 

Quả nhiên.

 

Chưa đến một tuần hương, đã nghe nói từ đường náo loạn cả lên.

 

Hai tên thị vệ thường ngày dựa vào sự che chở của đích mẫu mà tác oai tác quái, bị Hầu gia sai người lôi ra ngoài đánh c.h.ế.t bằng loạn côn.

 

Đích mẫu cũng vì u uất thành bệnh, hôn mê bất tỉnh, lập tức bị đưa lên trang viên ngoài thành để tĩnh dưỡng.

 

Nghe nói, đích mẫu là bị chính tay phụ thân đánh cho đến bất tỉnh, mặt mày sưng vù, gãy mấy cái răng, thậm chí xương đùi còn bị ông đá gãy một khúc!

 

Nam nhân mà, hắn có thể phản bội bất kỳ ai, nhưng nếu bị người khác dùng chính cách đó để phản bội lại, thì một chút cũng không chịu nổi.

 

Cái gì mà tình nghĩa thanh mai trúc mã, cái gì mà lời thề sắt son không đổi, cái gì mà vợ chồng đến bạc đầu... Cuối cùng, cũng chẳng bằng được thể diện và tôn nghiêm của hắn.

 

Năm xưa, khi người nữ tử hắn từng thề non hẹn biển ở Thanh Lăng, bị khắc chữ trên người cầu xin ở cửa phủ, hắn không chịu nổi ba mươi trượng, càng không muốn để mình bị liên lụy thành trò cười giữa đồng liêu, nên để mặc đích mẫu hắt hết nước bẩn lên đầu mẫu thân ta.

 

Nói là mẫu thân ta nhân lúc hắn say rượu liền dụ dỗ để mang thai ta sao?

 

Rõ ràng là chính hắn, dưới hoa trăng tỏ, đã từng tha thiết cầu mẫu thân ta sinh cho hắn một đứa con.

 

Giờ đây vợ con ly tán, bản thân tuổi trung niên lại hứng chịu đả kích như vậy, Hầu gia dù có lòng dạ sắt đá cũng chịu không nổi—một đêm tóc trắng cả đầu.

 

Phụ thân sau khi bình tâm lại liền sinh nghi, lập tức cho mời ngự y quen biết đến tra xét trong đêm.

 

Nhưng cuối cùng lại chẳng tra ra điều gì.

 

Quả không hổ là vật quý giá đáng giá ngàn vàng—giải dược ta giấu trong lư hương, chưa đến một khắc sau đã dược phát độc trừ, không để lại chút dấu vết.

 

Phụ thân vì thế mà đại bệnh một trận, đóng cửa không ra. Tổ mẫu liền giao mọi việc trong phủ cho ta xử lý.

 

Ta cũng chẳng khách khí, liền không tiếc sức mà cho thêm một loại dược khác vào thuốc trị vết thương của Vân Phương Phi.

 

Loại thuốc ấy không gây hại gì đến thân thể, chỉ là… ngứa ngáy tận xương, ngứa đến đau đớn, không cách nào chịu đựng nổi.

 

Nghe nàng ta từng hồi rên rỉ, từng câu nguyền rủa, cuối cùng thậm chí còn gào to:

 

“Vệ Hằng, ta hận ngươi! Nếu không phải ngươi đẩy ta ra chắn lửa, ta sao có thể thê thảm thế này!”

 

Mà đúng lúc này, Vệ Hằng phụng mệnh tiến phủ.