Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 9



Phụ thân quả là đã dốc hết vốn liếng, tự mình đập đầu vào cột rồng, m.á.u nhuộm đầy người, thái y phải túc trực suốt một canh giờ mới cứu được một mạng.

 

Nay ông vừa mới mở mắt, thì chén thuốc đã bị hất đổ, chén trà vỡ tan, ngay cả bình phong đầu giường cũng bị xô ngã, giẫm nát thành mảnh vụn.

 

Ông chỉ nhắm chặt mắt, không nói nổi một lời, trong lòng là trăm phần hổ thẹn, ngàn phần đau đớn.

 

Đích mẫu xuất thân thế gia vọng tộc, xưa nay kiêu ngạo tự mãn, luôn khinh thường những nữ nhân có xuất thân thấp hèn, miệng không ngừng mắng mẫu thân ta là tiện nhân trèo giường, không biết liêm sỉ, không có quy củ.

 

Nhưng nay nàng ta gào khóc như điên, phát cuồng như một người điên dại, còn đâu là quy củ, đâu là thể diện?

 

Lời châm chọc của ta chẳng chút che giấu, cuối cùng vẫn đ.â.m sâu vào lòng nàng ta.

 

Nàng ta lao thẳng tới, giáng cho ta một bạt tai trời giáng, đánh rơi hết cả trâm ngọc, khiến mái tóc ta rối tung tơi tả.

 

14

 

“Tiện nhân! Là ngươi xúi giục lão gia cướp đi tiền đồ của Phương Phi, là ngươi! Sao ngươi không c.h.ế.t cùng người mẹ tiên nhân của ngươi luôn đi? Lẽ ra ta không nên giữ lại đứa như ngươi!”

 

Ta khẽ bật cười:

 

“Thay vì oán ta đã đoạt lấy tiền đồ và hôn sự của đích tỷ, không bằng tự trách chính mình, đã đem hết tâm tư đặt lên người nữ nhân bên cạnh phụ thân. Phụ thân cùng ai trò chuyện nhiều một chút, thân thiết thêm một phần, thậm chí một nha hoàn dâng trà dừng chân lâu nửa bước, cũng không qua khỏi cặp mắt soi mói của ngươi.”

 

“Nhưng những lúc ấy, ngươi có từng dạy dỗ con gái mình điều gì gọi là quy củ, là khuôn phép chưa? Nếu không phải ngươi buông thả nàng ta, không phải ngươi khen nàng ta mọi điều đều tốt, không phải ngươi nuông chiều nàng ta kiêu căng hống hách, thì nàng ta làm sao có kết cục như hôm nay?”

 

“Nói đến cùng, ngươi không xứng làm đương gia chủ mẫu. Trong mắt ngươi chỉ có phụ thân, chẳng có sự tồn vong của hầu phủ, càng không có đại cục của gia tộc, lại càng không biết mưu tính lâu dài. Là ngươi đã hại nàng ta, là ngươi!”

 

Thân thể nàng ta lảo đảo, nhưng lập tức ngẩng đầu trừng ta:

 

“Đừng hòng mê hoặc ta! Ngươi với con tiện nhân kia của ngươi chẳng khác gì nhau, chỉ giỏi quyến rũ lòng người! Hầu gia bị ả ta móc mất tim, ngươi còn muốn móc luôn tim ta hay sao?”

 

“Ta tuyệt đối không để các ngươi mẹ con hủy ta, lại còn hủy con gái của ta! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”

 

Nói đoạn, nàng ta rút trâm cài tóc, bất ngờ lao đến muốn hạ thủ.

 

Ta đã thấy bóng tổ mẫu từ xa bước tới, chẳng màng tiếng kinh hô của phụ thân, liền lao thẳng vào đầu nhọn của trâm cài.

 

Nàng ta không có chuẩn bị đầy đủ, cây trâm lại không được mài bén, muốn lấy mạng ta là điều không dễ. Chỉ khiến da rách m.á.u chảy đôi chút đã là không tệ rồi.

 

Nhưng ta vẫn hét lên một tiếng đầy sợ hãi ngay trước mặt tổ mẫu, ngã quỵ xuống đất, ôm lấy vết thương mà khóc lóc nức nở:

 

“Tổ mẫu, cứu con! Nguyệt Lê sợ lắm…”

 

Trong mắt tổ mẫu, sự hưng suy của hầu phủ quan trọng hơn tất thảy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta mặt dày đến chỗ Thái hậu xin được thực hiện hôn sự, vốn là để đưa hầu phủ tiến thêm một bước.

 

Dù Vân Phương Phi đã bị phế, hôn sự với Tứ hoàng tử bà cũng tuyệt đối không thể để mất.

 

Mà nay, ta được phong huyện chủ, lại còn là chính phi của Tứ hoàng tử — với bà, đó là kết cục chẳng thể tốt hơn.

 

Thấy ta co mình dưới đất, đôi mắt ngấn lệ đáng thương ngước lên cầu cứu, bất luận là vì muốn giữ thể diện mà ban cho ta một nhân tình, hay thực lòng muốn trút giận thay ta với đích mẫu, tổ mẫu cũng chẳng chút do dự mà quát lớn:

 

“Chính thê hầu phủ thất đức, lôi đến từ đường, đứng trước liệt tổ liệt tông mà tĩnh tâm suy xét lỗi lầm!”

 

Phụ thân vùng vẫy cầu xin, ta liền ôm vết thương, nước mắt đầm đìa mà lớn tiếng phụ họa:

 

“Tổ mẫu thật là chí công vô tư! Chuyện hôm nay nếu lọt vào tai Hoàng thượng, chỉ e Người sẽ nghĩ hầu phủ lòng mang bất mãn với thánh ân.”

 

“Lúc này đúng là thời điểm nhạy cảm, hầu phủ tuyệt đối không thể vì một chút điên rồ của mẫu thân mà xảy ra thêm bất cứ sơ suất nào nữa.”

 

Phụ thân mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào.

 

Sau khi đích mẫu bị giam vào từ đường, ta không đợi thêm được nữa, lập tức chạy đến, đem tin vui này kể cho vị tốt tỷ tỷ đích thân của ta.

 

15

 

Nàng ta nằm trên giường, hơi thở cũng đau đến tận xương, sống còn khổ hơn chết.

 

Dưới lớp băng dày kín mặt, gương mặt kia sớm đã chẳng còn hình dáng ban đầu.

 

Nàng ta vẫn còn mơ giấc mộng kẻ trên người dưới, trông cậy vào Tam hoàng tử sẽ g.i.ế.c ta cho sạch sẽ.

 

Ta bật cười, chê nàng ta ngu muội:

 

“Ngươi tưởng thanh giả tự thanh? Lại không biết lời người mới là lưỡi d.a.o đáng sợ nhất!”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Từ hôm nay trở đi, cả thiên hạ đều biết Vệ Hằng đã làm nhục ngươi trong viện hoang. Phụ thân dùng cái c.h.ế.t ép buộc, mới đòi được cho ngươi một danh phận trắc phi. Ngươi nếu c.h.ế.t rồi, chính là hoàng thất diệt khẩu để diệt nhân chứng; ngươi nếu còn sống, thì là vết nhơ vĩnh viễn trong đời Vệ Hằng.”

 

“Hoàng hậu lưỡng nan, vừa buồn nôn vừa phải nén giận nhận ngươi vào phủ, trong lòng hận không thể lột da róc thịt ngươi ra mà nuốt sống. Tam hoàng tử bị gậy ông đập lưng ông, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại càng muốn khiến ngươi sống không bằng chết.”

 

“Dựa vào hắn ư? Nực cười! Khi ngươi còn nguyên vẹn, hắn còn chẳng muốn hoen ố thanh danh mà nhận lấy ngươi. Nay ngươi thành ra thế này, hắn sẽ còn liếc mắt nhìn ngươi sao?”

 

“Phụ thân đã lựa chọn Tứ hoàng tử Vệ Sâm. Ngươi cảm thấy, ngươi còn có cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t chính phi của hắn ư?”

 

“Thay vì nằm đó mơ giấc mộng giữa ban ngày, chi bằng ráng bò đến từ đường, nhìn xem mẫu thân ngươi đang phát điên ra sao. Biết đâu, gặp một lần thì bớt một lần.”

 

“À, đúng rồi. Ngươi đã không còn mặt mũi gì nữa, không đi cũng phải. Kẻo lại dọa mẫu thân ngươi thấy quỷ giữa ban ngày, c.h.ế.t thêm lần nữa ấy chứ!”