Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 12



Quả đúng như ta liệu định, danh tiết của Vân Phương Phi đã bị hủy, hoàng hậu để giữ thể diện cho Vệ Hằng, đành phải thuận theo mà tuyên rằng hai người tình đầu ý hợp, chỉ vì phủ có gia quy nghiêm ngặt, nên mới khó kiềm lòng, lén lút thưởng nguyệt ở tịnh viện.

 

Lời nói hoa mỹ chưa chắc ai tin, nhưng phụ thân không hề nổi trận lôi đình như trước nữa, tức là đã ngầm thừa nhận.

 

Tới khi thánh chỉ ban hôn được tuyên xuống, phụ thân vui vẻ tiếp chỉ, dư luận cũng từ đó mà lắng xuống phần nào.

 

Vì làm tròn bộ dáng ‘tình thâm ý trọng’, Tam hoàng tử nhớ nhung Vân Phương Phi đến cực độ, nên vừa mới khỏe lại liền nóng lòng đến thăm nàng.

 

Mà hận ý của hắn, đã sớm cuồn cuộn như thủy triều.

 

Hắn nhớ kỹ lời dạy của hoàng hậu—cho dù là một con quái vật xấu xí cũng phải cố mà nhịn, rước về phủ, dù có nhốt lại hay xử lý thế nào thì cũng phải ra vẻ ân ái sâu nặng trước mặt người ngoài.

 

Vệ Hằng đeo nửa chiếc mặt nạ che đi vết bỏng, cố gắng kéo ra một nụ cười cứng ngắc, trông vừa đáng sợ vừa ghê người.

 

Mà khi hắn đối mặt với Vân Phương Phi trên giường—người đang ngứa đến mức xé nát cả lớp băng gạc—hai ánh mắt giao nhau, cả hai liền đồng loạt hét lên một tiếng thê lương động trời!

 

Ta còn chưa kịp mở miệng, thì Vệ Sâm đã không hề nương tay mà bắt đầu cuộc trả đũa của hắn.

 

20

 

“Người tình cũ gặp lại, quả là kích động khác thường a? Cũng phải thôi, hoàng huynh và Vân cô nương cũng đã ba tháng không gặp, thật đúng là ‘một ngày không thấy như cách ba thu’, tình cảm dâng trào khó mà kiềm chế.”

 

“Chi bằng, hai người cứ thong thả hàn huyên, ta thay các ngươi… đóng cửa lại.”

 

Hắn không màng tới sắc mặt hoảng hốt của Vệ Hằng, “cạch” một tiếng đã khóa cửa.

 

Lạnh lùng nói:

 

“Xú quỷ gặp xú quỷ, quả nhiên là đỏ cả mắt.”

 

“Ngươi nói xem, ai sẽ là kẻ không chịu nổi trước?”

 

Chưa đến một tuần trà, Tam hoàng tử Vệ Hằng cuối cùng cũng chịu không nổi, đạp cửa lao ra, lập tức cúi đầu nôn thốc nôn tháo.

 

“Nàng ta thật thối! Vừa xấu lại vừa hôi, các ngươi sao mà chịu được vậy!”

 

Ồ… Là do quá ngứa ngáy, gãi đến rách cả da thịt, thế nên mục nát, bốc mùi thối rữa rồi ư?

 

Cũng trách ta, quá sơ suất, lẽ ra nên cho thái y đến bóc da thối đi mới phải.

 

Dù sao kiếp trước, sau khi ta chết, nàng ta còn chê ta xấu xí dơ bẩn, không cho nhập quan an táng, ra lệnh ném thẳng vào bãi tha ma cho chó hoang gặm xác kia mà.

 

Ân tình to lớn như vậy, ta tự nhiên sẽ tận lực đáp lại.

 

Vệ Sâm liếc ta một cái, nhàn nhạt cất tiếng:

 

“A huynh từng sau khi cùng nàng ta triền miên đến c.h.ế.t đi sống lại, còn quay đầu bảo với ta: ‘Chẳng có mùi nào thơm hơn thân thể nữ tử’.”

 

“Huynh bảo ta không có phúc khí, giờ thì phúc khí đó… hình như huynh chẳng dùng được nữa rồi.”

 

Vệ Hằng tức đến nghiến răng, nhưng nay đã chọc giận thiên nhan, nào dám làm càn, đành hung hăng trừng mắt cảnh cáo Vệ Sâm một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.

 

Vệ Sâm – người luôn quen né tránh trực diện – lần đầu được chính diện đối đầu với kẻ thù và giành thắng lợi vẻ vang, khóe môi nhịn không được cong lên, tâm tình cực kỳ sảng khoái!

 

Thái độ với ta cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không thể không nói, ngươi đúng là một đồng minh không tồi. Biết điều một chút, ta sẽ không dễ gì lấy mạng ngươi đâu.”

 

Ta gật đầu nhàn nhạt:

 

“Phải. Biết điều một chút, còn sống được lâu hơn đấy.”

 

21

 

Chớp mắt đã đến ngày đại hôn.

 

Kiệu hoa đỏ thắm rước ta từ cửa chính vào phủ, còn kiệu nhỏ thì lặng lẽ đưa Tỷ tỷ đích thân vào phủ Tam hoàng tử.

 

Từ khoảnh khắc này, nàng ta sẽ bị giam trong lồng son, sống chẳng bằng chết.

 

Còn ta, đứng nơi cao nhất, học theo dáng vẻ khinh miệt của nàng ta năm xưa, dùng cảnh tượng thê thảm của nàng làm món nhắm rượu khi say.

 

Ta và Vệ Sâm vốn chỉ là hổ sói đồng hành, hắn hoàn toàn không muốn chạm vào ta.

 

Ta biết rõ điều đó.

 

Cho nên, trong rượu hợp cẩn đêm tân hôn, ta đã âm thầm hạ thuốc.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Hắn vừa uống vào liền mềm nhũn cả người, ngã xuống giường, tứ chi bất động.

 

Ta nghiêng người đến gần, mỉm cười nói:

 

“Đêm động phòng mà không đụng đến thê tử, mất mặt lắm đó.”

 

“Nói thật lòng nhé, phu quân trông cũng khá khôi ngô. Thiếp đã nhòm ngó người từ lâu rồi. Giờ thì, mời phu quân... bắt đầu hưởng thụ thôi.”

 

Hắn hận ta đến nghiến răng, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

 

Tuy ta chưa từng có kinh nghiệm, nhưng vẫn không tiếc sức lực mà nghiêng đông ngả tây xoay trở đủ kiểu.

 

Dù sao thuốc cũng đã uống từ ba tháng trước, phải nắm chắc cơ hội này, một chiêu liền trúng đích!

 

Sáng sớm hôm sau, ta còn chưa kịp tỉnh ngủ, thì thanh kiếm của Vệ Sâm đã kề sát cổ ta.

 

Ta vừa ngáp vừa liếc nhìn hắn:

 

“Sao vậy? Không thoải mái à? Không nói sớm. Tay chân mềm nhũn, nhưng cái lưỡi có bị tê đâu. Lúc hôn môi vẫn còn linh hoạt lắm mà?”

 

Hắn vừa thẹn vừa giận, mắng ta là vô sỉ.

 

Ta né tránh lưỡi kiếm sắc bén, trở mình qua một bên:

 

“Muốn g.i.ế.c ta rồi đem nhược điểm dâng lên cho Trung cung à? Nếu không nỡ giết, vậy làm bộ dạng này để làm gì?”

 

“Ta đã là chính thê của người. Có thể dùng mà không dùng, chẳng lẽ chờ thiếp... tự nổ tung à?”

 

Ta làm bộ như muốn nhìn xuống hạ thân của hắn, trông bộ dạng vô sỉ đến cực điểm.

 

Vệ Sâm rốt cuộc cũng bị ta chọc giận đến phát điên, giận dữ ném mạnh trường kiếm xuống đất, sau đó rất lâu cũng không thèm bén mảng đến chính viện nữa.

 

Ta thì lại mừng như mở cờ, thanh tĩnh thoải mái, chỉ đợi cái bụng của mình tranh khí một phen, xoay chuyển cục diện.