03
Cứu nàng ta là thật, nhưng dạy dỗ nàng ta cũng là thật.
Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không thể kéo cũng chẳng thể vác.
Lôi kẻ đang vùng vẫy điên cuồng mà đập liên tiếp lên đá dưới đáy hồ, không cẩn thận làm gãy ngón tay nàng ta, không cẩn thận khiến lưng nàng ta rách toạc, không cẩn thận cào trúng đùi nàng một vết dài — đều là chuyện hợp tình hợp lý.
Toàn thân nàng đầy thương tích, đau đớn khiến nàng càng giãy dụa kịch liệt.
Nhưng bị ta túm chặt cổ áo sau gáy, kéo lê dưới nước đến gần nghẹt thở, nàng ta dốc sức muốn đẩy ta ra, lại càng bị sặc nước dữ dội hơn.
Thậm chí khi nàng ta vùng vẫy quá mạnh, ta “lỡ tay” buông ra.
Nửa khuôn mặt nàng đập thẳng vào tảng đá giả sơn, cả người mềm nhũn, không còn động tĩnh.
Làn m.á.u tanh mờ nhạt dần lan đến trước mặt ta, ta đoán tám phần là gương mặt kia đã bị hủy, đau đến ngất lịm.
Nàng ta từng nghe theo lời một phía của đích tỷ, để che đậy hành vi bẩn thỉu của bản thân mà đổ cho ta tội danh dụ dỗ Tam hoàng tử.
Cho dù ta quỳ gối cầu xin, dù trăm phương nghìn kế giải thích, nàng ta cũng không buông tha.
Cùng đích tỷ hợp mưu, bắt ta bưng chén trà nóng bỏng tay, khiến cả bàn tay ta phồng rộp vì bỏng nước.
Bắt ta đứng canh cổng dưới trời mưa sấm sét, khiến ta đổ bệnh nặng suýt không qua khỏi.
Ép ta quỳ xuống ăn từng miếng bánh điểm tâm mà đến chó Tam hoàng tử cũng không thèm ăn.
Thậm chí, nha hoàn duy nhất thật lòng đối với ta, cũng bị các nàng ép phải nhảy xuống hồ mò trâm cài, rồi không bao giờ nổi lên nữa.
Ta từng có lúc phản kháng, các nàng liền chạy đến mách với phụ thân và đích mẫu, khiến ta bị phạt cấm túc, bỏ đói, chịu một trận đòn đau thấu xương, nằm liệt giường nửa tháng.
Nghĩ đến bộ dạng cao cao tại thượng đáng hận kia của nàng ta, ta liền nghiến răng ken két.
Ta và nàng ta vốn chẳng giống nhau — nàng ta kiếp trước muốn hủy dung ta, còn phải chờ đúng lúc.
Mà ta, nếu không có thời cơ thì sẽ tự tạo ra thời cơ, phải nắm chặt lấy khoảnh khắc báo thù này.
Cúi đầu nhẫn nhịn chỉ dẫn đến cái c.h.ế.t thảm.
Vậy thì kiếp này, nếu có nói ta tội ác tày trời, ta cũng chẳng lấy gì làm oan.
Ta ôm lấy thân thể nàng ta, từng lần từng lần, hung hăng đập thẳng lên tảng đá giả sơn, cho đến khi toàn thân nàng mềm nhũn, không còn chỗ nào lành lặn, ta mới chịu dừng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra, làm một kẻ điên không còn cố kỵ gì lại sảng khoái đến vậy.
Là ta của kiếp trước, luôn để người khác tùy ý chèn ép, nhẫn nhục cầu toàn, chưa từng dám nghĩ đến.
Ta sung sướng đến mức, trong làn nước đen đặc, không kiềm được mà nở một nụ cười mãn nguyện.
Xả giận đủ rồi, ta cũng không quên chính sự.
Kéo theo thân thể đầy thương tích kia, ta cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, mệt đến thở không ra hơi, nằm bò bên bờ hồ.
Thấy nhũ mẫu nàng ta cầm đèn vội vã chạy tới, ta mới yếu ớt kêu lên:
“Cứu… cứu người!”
Đợi nàng ta hô to gọi đến một đám người, ba chân bốn cẳng kéo cả hai chúng ta lên bờ, thì Lý Nguyệt Ảnh đã sớm biến thành một “huyết nhân” — khắp thân toàn máu.
Ta giả vờ kiệt sức nằm rạp dưới đất, lại nghẹn ngào nói với vẻ hối lỗi:
“Lý tiểu thư hiểu lầm ta, không biết ta đang cứu nàng, vùng vẫy quá mức, nên mới… cũng trách ta vô dụng, muốn cứu người lại lực bất tòng tâm…”
Ta cố ý để lộ ra vết trầy xước trên cánh tay, dấu móng tay bầm tím trên cổ, cả đầu gối cũng đầm đìa máu.
May thay, Lý Nguyệt Ảnh bình thường chẳng ít lần gây khó dễ cho ta, mọi người thấy bộ dạng thương tích của ta, liền không hẹn mà cùng nghĩ: chắc là nàng ta không biết ơn, còn giãy giụa quá mức khi được ta cứu, mới khiến cả hai ra nông nỗi này.
Trời tối đen như mực, dưới đáy hồ lại càng chẳng thấy gì, đập trúng đá giả sơn mà thương tích đầy mình, cũng là điều khó tránh.
Lúc ấy, đã có người thay ta lên tiếng biện giải:
“Nhị tiểu thư Vân gia một thân một mình nhảy xuống nước, không tiếc thân mình cứu người, đã là dũng khí hiếm có. Thân mang đầy thương tích vẫn không chịu buông tay, cố sức kéo người lên bờ, e rằng trong kinh thành khó tìm được tiểu thư thứ hai như vậy, quả thật là khó gặp.”
“Nếu không nhờ nhị tiểu thư cứu giúp, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Cứu người giữa nước lửa, chính là nữ trung hào kiệt, anh hùng không thua đấng nam nhi!”
Lý Nguyệt Ảnh vừa mở mắt ra, đã thấy toàn thân mình thương tích chồng chất, gương mặt bị hủy hoại một nửa, còn kẻ mà nàng ta ghét nhất — lại được các vị phu nhân tiểu thư khen ngợi là nữ trung hào kiệt, e là giận đến phun m.á.u tại chỗ.
Nếu còn nghe thêm tin biểu ca nàng ta yêu quý cũng vừa gặp họa, chỉ e sống còn khổ hơn chết.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nghĩ đến đây, ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Mãi đến khi thấy ánh lửa bốc lên từ viện hoang, ta mới khẽ nhếch môi, lòng đầy thỏa mãn mà ngất đi.
Chắc hẳn, chiếc búa vận mệnh giáng xuống đầu Vân Phương Phi, lúc này đã chính thức rơi xuống.
Còn ta, kẻ từng làm “con cừu gánh tội” cho nàng ta hết lần này đến lần khác, thì kiếp này — xin thứ lỗi, không giúp nổi nữa rồi.