Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 4



04

 

Lúc ta tỉnh lại, đã nghe tin viện hoang bốc cháy.

 

Ta vội nhét chiếc nhẫn ngọc quý giá nhất vào tay nha hoàn dẫn đường, nôn nóng hỏi:

 

“Tiểu thư thế nào rồi?”

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nha hoàn nhìn quanh, thấy bốn bề không người, mới khẽ khàng nói nhỏ:

 

“Đại tiểu thư cùng Tam hoàng tử đuổi theo kẻ trộm tới viện hoang, lại bị kẻ trộm khóa trái cửa nhốt bên trong, một trận hỏa hoạn... một trận hỏa hoạn thiêu cháy cả người đại tiểu thư, cũng thiêu luôn cả thân thể Tam hoàng tử. Chỉ sợ Tam hoàng tử từ nay không còn duyên với Đông cung nữa rồi.”

 

“Kẻ trộm tuy bị xử tử, nhưng Hoàng hậu tức giận ngút trời, có vẻ muốn trút giận lên hầu phủ gia. Phu nhân thấy tình cảnh thảm thương của đại tiểu thư, nhất thời không chịu nổi liền ngất lịm, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Hầu gia trong ngoài đều gặp khó, đã lo đến mức đầu như muốn nổ tung.”

 

Nghe xong, lòng ta khoan khoái vô cùng. Chừng ấy kẻ thù mà khổ sở thê thảm thế này, thật khiến người ta dễ chịu biết bao.

 

Người trong kinh thành ai nấy đều là tinh anh, sao lại không hiểu được việc cô nam quả nữ trốn vào viện hoang là để làm gì?

 

Đuổi theo trộm?

 

Hạ nhân hầu phủ c.h.ế.t sạch rồi sao? Hay thị vệ của Tam hoàng tử đều biến mất hết?

 

Đã không mang theo người, lại còn khóa trái cửa từ bên trong, ai có đầu óc đều hiểu chuyện đó là vì cái gì.

 

Những tiểu thư nhà quyền quý từng mồm năm miệng mười chỉ trích ta có ý đồ không trong sạch với Tam hoàng tử, nay đều chợt bừng tỉnh.

 

Ta từng mời Tam hoàng tử uống trà, ngắm hoa, cưỡi ngựa — có lần nào không có mặt đích tỷ Vân Phương Phi?

 

Mà người khắp nơi âm thầm lan truyền chuyện ta có tâm tư bất chính với Tam hoàng tử, lại chính là đích tỷ của ta — Vân Phương Phi.

 

Hình tượng dịu dàng đoan trang, ôn nhu đoan chính của nàng ta trước mặt người đời, trong khoảnh khắc liền bị xé nát không thương tiếc.

 

Một kẻ ngoài mặt đạo mạo, sau lưng lại tư thông với người khác, khiến thể diện gia tộc mất sạch như nàng ta, còn mơ làm gương cho giới quý nữ nữa ư? Chỉ có trong mộng mà thôi!

 

Phụ thân dĩ nhiên cũng nghĩ tới những điều đó, vì muốn giúp đích tỷ diệt trừ hậu họa, ngay lúc nàng ta bị kéo ra khỏi biển lửa trong tình trạng y phục xốc xếch, liền lập tức lấy áo choàng che mặt nàng ta lại.

 

Chờ ngày sau tìm cách “lấy đào thay lý”, để ta thay nàng gánh chịu toàn bộ tiếng xấu.

 

Nhưng lửa còn chưa tắt, đã có hạ nhân vội vã chạy đến báo:

 

“Lão gia không xong rồi! Lý tiểu thư không cẩn thận rơi xuống hồ, tuy được Nhị tiểu thư Nguyệt Lê cứu lên, nhưng toàn thân bê bết máu, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Xe ngựa nhà họ Lý đã rời phủ, bảo ngày mai hầu phủ phải cho họ một lời giải thích.”

 

Vậy là kế “lấy đào thay lý” cũng theo làn khói mà tan thành mây khói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên hồ có không ít nữ quyến tận mắt chứng kiến ta ướt đẫm nước, hai tay đầy m.á.u vì trầy xước, được người ta nâng dậy đưa đi.

 

Mà dưới áo choàng của phụ thân, người con gái ông ta ôm chặt khóc lóc cầu xin mau tỉnh lại, chỉ có thể là Vân Phương Phi.

 

Đích tỷ của ta, thật sự quá thảm rồi.

 

Thanh danh tan nát, thân thể tàn phế, e là sẽ bị gia tộc vứt bỏ như rác rưởi.

 

Tình cảm tỷ muội chúng ta sâu đậm như vậy, ta đương nhiên phải vội vã chạy đến thăm nàng, để nhìn cho rõ cảnh nàng sống không bằng chết…

 

Tiện thể, tặng thêm cho nàng một nhát chí mạng.

 

05

 

Bốp!

 

Vừa đặt chân vào phòng đích tỷ, ta liền bị phụ thân tát cho một cái như trời giáng.

 

Mùi m.á.u tanh tràn đầy khoang miệng, ta còn chưa kịp đưa tay lên che má sưng đỏ, liền nghe phụ thân nghiến răng mắng lớn:

 

“Chẳng phải ta đã dặn ngươi phải từng bước không rời mà theo sát đích tỷ ngươi rồi sao?”

 

Con gái yêu của ông ta giờ đã thân tàn danh bại, khiến ông ta đau đến mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy vì phẫn nộ.

 

Nhìn bộ dạng u sầu ủ rũ như thể mất cha mất mẹ ấy, ta quả thật thấy vô cùng hài lòng.

 

Lúc mẫu thân ta chết, ta còn đau hơn thế gấp trăm lần.

 

Thế nhưng ta vẫn rưng rưng nước mắt, làm ra vẻ yếu đuối vô tội, khẽ đáp:

 

“Đích tỷ… đích tỷ nói có chuyện hệ trọng muốn bàn riêng với Tam hoàng tử, không cho ta đi theo.”

 

“Cả nha hoàn và nhũ mẫu của tỷ ấy đều bị nàng sai đi làm việc khác, chỉ còn lại mỗi mình ta, ta… ta nào dám cản bước tiểu thư?”

 

Vừa nói, ta vừa cố ý để lộ dấu bàn tay đỏ bừng còn in hằn trên má.

 

Tất nhiên, cái tát đó là do chính tay ta tặng cho bản thân lúc thay y phục khi nãy.

 

Làm người, đã muốn độc với kẻ khác, thì cũng phải đủ nhẫn tâm với chính mình.

 

Hầu gia sao lại không hiểu rõ đức hạnh của ái nữ mình? Nhưng ông ta vẫn lạnh lùng cúi đầu, nhìn ta bằng ánh mắt căm ghét:

 

“Đích tỷ ngươi đã bị thiêu hủy dung nhan, tiền đồ cũng coi như xong rồi. Ngươi không canh chừng cẩn thận, nhất định không thể tha thứ. Người đâu—”

 

“Xin Hầu gia bớt giận!”