Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 5



06

 

Lần đầu tiên, ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt phụ thân.

 

“Đích tỷ thân tàn danh bại, hôn sự với Tứ hoàng tử ắt cũng chẳng thể thành. Nhưng con cũng là con gái của phụ thân, hôn sự giữa hầu phủ và Tứ hoàng tử, vốn chưa từng chỉ đích danh là Vân Phương Phi. Vậy thì, Vân Nguyệt Lê ta — há chẳng phải cũng thích hợp hay sao?”

 

Hầu gia run rẩy chỉ tay vào ta, giọng đầy phẫn nộ:

 

“Tỷ ngươi còn sống không bằng chết, mà ngươi đã gấp gáp đoạt lấy hôn sự và tiền đồ của nàng? Tâm địa độc ác đến mức này, quả đúng như lời đích tỷ ngươi từng nói, là tai họa không thể giữ lại!”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Ông ta quát lớn:

 

“Người đâu, kéo ra ngoài cho ta…”

 

“Vậy phụ thân định dùng toàn bộ hầu phủ để chôn cùng nàng ta, để thể hiện lòng thương xót đối với con gái yêu sao?”

 

Phụ thân khựng lại, cả người cứng đờ.

 

Ta lập tức nói tiếp:

 

“Tam hoàng tử gặp nạn trong hầu phủ, dù thế nào đi nữa, hầu phủ cũng khó tránh được tội danh. Huống chi, người cùng hắn bị khóa trái trong viện hoang, lại còn bị đưa ra ngoài trong bộ dạng áo quần xộc xệch, là đích tỷ. Nàng ta lấy gì để rửa sạch chuyện này?”

 

“Nếu là con, thay vì ngồi chờ thiên tử nổi giận, một lần hủy hoại tất cả công sức gây dựng bao năm của phụ thân, thì chi bằng chủ động ra tay, hi sinh một mình đích tỷ để đổi lấy sự bình yên cho cả phủ.”

 

“Ngươi dám!”

 

Ta cười nhạt, đưa tay chỉ về phía đích tỷ đang nằm trên giường, toàn thân băng bó như cái xác ướp, lắc đầu than nhẹ:

 

“Bây giờ nàng ta thành ra thế này, phụ thân còn nghĩ tương lai nàng vẫn là cảnh xuân rực rỡ, người người ngưỡng mộ hay sao?”

 

Thanh danh mất sạch, dung mạo bị hủy, dù phụ thân có bản lĩnh thông thiên cũng không thể cứu nàng ta khỏi kết cục bị gia tộc vứt bỏ.

 

Thiên tử trách tội hầu phủ, từ đó về sau nàng ta và cả hầu phủ còn có đường sống hay không, cũng khó mà nói chắc.

 

Hiển nhiên, phụ thân cũng đã nghĩ đến.

 

Ông ta siết chặt nắm đấm, mày nhăn lại thật sâu, thần sắc khó xử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta bèn từng chữ từng lời, dõng dạc, kiên định, như rót từng giọt độc dược vào tai ông ta:

 

“Thay vì ngồi yên chờ chết, bị xét xử rồi đưa lên đoạn đầu đài, chẳng thà chủ động ra tay, giành lấy một tia sinh cơ.”

 

“Nếu Tam hoàng tử thực sự có ý đồ bất chính với đích tỷ, nhốt nàng vào viện hoang để làm chuyện ô nhục, khiến đích tỷ và hầu phủ gặp phải đại họa như hôm nay… theo phụ thân thấy, phải chăng hầu phủ vẫn còn đường phản công?”

 

“Nếu hầu phủ muốn sống, phụ thân chỉ cần nhanh – chuẩn – tàn nhẫn mà liều c.h.ế.t phản kích trước mặt thánh thượng cùng trăm quan trong thiên hạ. Như vậy, sẽ chiếm được dư luận và tiên cơ. Lời người sắc bén, hoàng thất cũng không dám khinh suất. Kết cục của hầu phủ, chưa chắc đã phải đến bước đường cùng.”

 

Đồng tử phụ thân khẽ co rút, ánh mắt đầy kinh hãi:

 

“Nhưng nếu làm vậy… Phương Phi e là sẽ không sống nổi.”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Hoàng hậu vì muốn bảo toàn danh tiếng cho Tam hoàng tử, tất sẽ chuyển tội thành hai người tâm đầu ý hợp, lại bị Tứ hoàng tử chen chân đoạt ái, mà than khóc cho số phận éo le của một đôi uyên ương khổ mệnh. Đích tỷ sẽ không mất mạng, hầu phủ chẳng những bình yên vô sự, còn thuận thế mà gả nàng vào phủ Tam hoàng tử, chẳng phải cũng là tâm nguyện của nàng từ lâu sao?”

 

Từ trước đến nay, phụ thân luôn là người khôn khéo giỏi nhìn thời thế, thế mà nay chỉ vì mấy lời của ta lại run rẩy cả người, sửng sốt đến phát hoảng:

 

“Nàng là tỷ tỷ của ngươi! Nếu hầu phủ dẫm lên Tam hoàng tử để cầu an, nàng vào phủ hắn rồi sao có thể sống yên?”

 

Ta bất đắc dĩ nhún vai, ngược lại hỏi:

 

“Nhưng nếu kẻ bị lửa thiêu là ta, thì vì sự bình an của hầu phủ, phụ thân sẽ xử trí thế nào? So với trăm năm thanh danh của hầu phủ, so với tính mạng của trăm miệng ăn trong nhà, tình cảm cá nhân… nào có đáng là gì?”

 

“Phụ thân là Hầu gia của hầu phủ, là gia chủ của nhà họ Vân, sau cùng mới là phụ thân của đích tỷ. Nữ nhi chỉ là thay người lo nghĩ mà thôi.”

 

Phụ thân dường như đã hiểu, loạng choạng lùi lại từng bước, lảo đảo bỏ đi, rõ ràng đã đưa ra quyết định đầy đau đớn như cắt tận xương tủy.

 

Nỗi đau khi tự tay chôn vùi người thân nhất — phụ thân ta, cuối cùng cũng đã nếm trải rồi.

 

Lúc trơ mắt nhìn mẫu thân ta đi vào chỗ chết, chẳng phải phụ thân cũng rất điềm nhiên đó sao?

 

Nhát d.a.o này, chỉ có đ.â.m thẳng vào đúng chỗ hiểm, ông ta mới có thể nếm trải được nỗi đau mà ta từng chịu.

 

Tiền đồ hầu phủ to hơn trời, kiếp trước vì nó mà ông ta buộc ta phải chết, vậy thì kiếp này — ta sẽ khiến chính tay ông ta đẩy đứa con gái yêu quý nhất của mình xuống địa ngục, để nàng sống không bằng chết.

 

Thấy ngón tay của đích tỷ trên giường khẽ run rẩy, ta liền biết nàng nghe thấy.