Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 6



Ta mỉm cười cúi người xuống, kề sát tai nàng, khẽ cười nói:

 

“Nghe thấy chưa? Là phụ thân đích thân chọn hầu phủ và tiền đồ, chứ không phải là ngươi đấy.”

 

“Vui không? Trời đất đều bỏ, có tình nhân thì cũng thành quyến thuộc. Đây là phụ thân đang thành toàn cho ngươi đó.”

 

“Làm sao bây giờ, ngươi lúc nào cũng khinh thường gương mặt tiện nhân của mẫu thân ta. Mà giờ thì sao? Ngay cả mặt, ngươi cũng chẳng còn.”

 

“Bị lửa thiêu, đau lắm đúng không?”

 

Thân thể bị băng bó kín mít của nàng run lên vì hoảng sợ, ta khẽ lắc đầu tặc lưỡi:

 

“Từ nay về sau, mỗi lần thay thuốc, mỗi lần soi gương, thậm chí chỉ cần nhớ đến ánh mắt người người từng nâng niu ngươi, ngươi sẽ càng thêm sống không bằng chết.”

 

“Tỷ tỷ xưa nay luôn có quyền được tùy hứng, nghĩ đến hậu quả như vậy, chắc ngươi cũng chịu đựng được thôi. Nhớ sống cho thật lâu, thật tốt, mà tận hưởng quãng đời rực rỡ còn lại của mình nhé.”

 

Sau khi dùng d.a.o mềm rạch nát lòng người, ta để lại kết cục bi thảm sống dở c.h.ế.t dở ấy cho con ch.ó Tam hoàng tử tự mình nuốt lấy, rồi khoan khoái xoay người rời đi.

 

Nào ngờ khi ta vừa rẽ vào hành lang trở về viện, lại chạm mặt Tứ hoàng tử Vệ Sâm.

 

Hắn đưa ra chiếc chìa khóa của viện hoang mà ta đã ném đi, khẽ nhướn mày, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói mang theo ý uy hiếp:

 

“Khóa cửa giỏi lắm, bơi cũng không tệ, tâm tư lại độc địa đến đáng sợ. Nhưng điều ta thích hơn chính là ngươi rất biết thời thế. Dù là con sẻ ngốc, nhưng cũng biết chọn đúng cành mà đậu.”

 

Ồ, kẻ rắn độc giấu mình trong bóng tối, đem người ra mà đùa giỡn trong lòng bàn tay — quả là khoái trá lắm sao?

 

Vậy đến ngày tâm địa độc ác của ta lấy mạng chó của ngươi…

 

Hy vọng lúc đó, ngươi cũng có thể khoái trá như thế…

 

08

 

“Ta đã xúi phụ thân dốc hết mọi thứ liều mạng phản công, khiến Tam hoàng tử bị dẫm nát dưới bùn, ngươi vừa lòng rồi chứ? Đồ của ta, có thể trả lại chưa?”

 

Vệ Sâm nhìn ta thật sâu, rồi mới khẽ bật cười, chậm rãi bước đến bên cạnh ta.

 

Hắn dừng bước, mặc kệ ta tránh né lùi bước, mạnh mẽ đưa tay kẹp lấy vành tai ta bằng những ngón tay lạnh như băng, cưỡng ép nhét lại chiếc khuyên tai mà hắn từng lấy đi, vào lỗ tai ta.

 

Thế nhưng hắn lại cố tình làm như không tìm được lỗ, từng lần, từng lần đ.â.m xuyên cả vành tai ta.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Ngươi tự tiện tính kế ta, để ngươi thấy m.á.u một chút, cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ?”

 

Ta đau đến mức hít sâu một hơi lạnh, vậy mà lại khiến hắn càng thấy khoái chí, ra tay càng thêm mạnh bạo:

 

“Đừng nhúc nhích. Nếu không đeo vào được, ta chỉ có thể ném nó trở lại viện hoang, rồi nói cho hoàng huynh tốt của ta biết, thảm trạng hôm nay của hắn là ai ban tặng.”

 

Hai tay ta siết chặt, môi mím đến bật máu, làm ra vẻ nhẫn nhịn mặc hắn trút giận.

 

Mãi đến khi hắn đắc ý đến quên mình, tay ta mới nhanh – chuẩn – hiểm, luồn qua vạt áo hắn, siết chặt nơi yếu hại nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta nhe răng cười, ánh mắt sắc lạnh đầy tà khí:

 

“Có lẽ ngươi chưa hiểu ta đâu. Người từng bò ra khỏi địa ngục, sẽ chẳng sợ c.h.ế.t đâu.”

 

Thân thể hắn cứng đờ, ta chỉ khẽ dùng sức, hắn lập tức bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn từ kẽ răng.

 

Ta ghé sát mặt, hơi thở nóng rực phả lên gò má tái nhợt của hắn, thì thầm:

 

“Ngươi muốn ta hủy Tam hoàng tử, ta đã dỗ phụ thân làm cho bằng được. Vậy thì, ngươi đương nhiên phải cho ta một nơi nương thân. Kẻ căm ghét Tam hoàng tử ngoài kia nhiều vô kể, ngươi với ta hợp thành một đôi, có thiệt thòi gì không? Không ai che chở ta thì chỉ có con đường chết, mà nếu ta c.h.ế.t rồi… kéo ngươi cùng c.h.ế.t theo, chẳng phải rất lỗ sao?”

 

Lửa giận bốc lên giữa chân mày hắn, trong tay áo, đoản đao đã trượt vào lòng bàn tay từ lúc nào.

 

Lại thêm một kẻ muốn lấy mạng ta.

 

09

 

Ta siết mạnh thêm một lần nữa, lần này, cơn đau khiến hắn không kìm được mà bật thành tiếng.

 

“Nếu ngươi dám rút dao, ta có thể bóp nát tiền đồ rực rỡ của ngươi trong nháy mắt, ngươi tin không?”

 

Hắn bị ta nắm chặt nhược điểm sinh tử, vừa sợ đau, vừa sợ bị người ta nhìn thấy mà mất hết thể diện, thở dốc từng hơi nặng nề, tay ôm eo ta với tư thế mờ ám, ghé sát bên tai ta — nơi còn đang rỉ m.á.u — thì thầm:

 

“Ngươi muốn thế nào? Ta trả lại khuyên tai và chìa khóa cho ngươi là được. Từ nay nước sông không phạm nước giếng, hai bên không ai nợ ai.”

 

Ta hài lòng cong khóe môi, nghiêng người, hung hăng cắn mạnh vào vành tai hắn một cái.

 

Răng nghiến vào thịt, đến khi m.á.u tanh lan đầy miệng.

 

Ta cười ngây thơ, nhẹ giọng thủ thỉ:

 

“Ngươi không hiểu ta rồi. Dù giây sau có chết, thì giây này, ta cũng phải đòi m.á.u trả máu!”

 

Vệ Sâm đau đến phát run, nhưng theo phản xạ co người lại, liền bị cơn đau kịch liệt từ hạ thân kéo giật, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

 

Con sói đói này, ẩn trong bóng tối mà biết rõ mọi chuyện đêm qua, không chỉ nhặt lại chiếc chìa khóa ta đã ném, mà còn nhân lúc ta hôn mê bị đưa về phòng, lặng lẽ lấy đi khuyên tai của ta.

 

Hắn thậm chí còn lạnh lùng đe dọa:

 

“Nếu Tam hoàng tử không chết, cũng phải khiến hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết. Nếu không, khuyên tai này, ta sẽ ném vào đám cháy; chìa khóa thì đưa vào thư phòng của phụ thân ngươi. Ngọn lửa ấy không có chỗ trút giận, ta sẽ giúp nó tìm được. Ngươi hiểu chứ?”

 

“Trước giờ ngọ ngày mai, ta muốn thấy kết quả.”

 

Chỉ là ta đã xúi giục phụ thân khiến Tam hoàng tử thân bại danh liệt, vậy mà Vệ Sâm dường như vẫn chưa thấy hài lòng.

 

Bởi vì — một con sẻ nhỏ không gốc không rễ như ta — lại dám muốn thay thế người tỷ tỷ đã đội nón xanh cho hắn, bay lên cành cao của hắn mà đậu.

 

Sẻ nhỏ leo cành, chim hồng vút bay — thì đã sao?

 

Hắn lại không đồng ý!