Thấy phụ thân từ đằng xa đang đi về phía này, ta hỏi hắn một câu cuối cùng:
“Có thể ta không cho ngươi được tiền đồ và hạnh phúc như những quý nữ nhà cao cửa rộng, nhưng chỉ cần ta dùng ba phần sức, cũng có thể khiến ngươi mất sạch tất cả tiền đồ và hạnh phúc mà người khác cũng không thể bù đắp nổi. Tứ hoàng tử thông minh như vậy, ngươi chọn bên nào?”
Có lẽ là vì ánh mắt ta ngoan cố mà tuyệt tình khi cắn môi làm ra vẻ vô hại, cũng có thể là vì thủ đoạn tàn nhẫn mà nhẹ bẫng của ta khiến người phát sợ — cuối cùng, hắn không dám lấy tiền đồ của mình ra đánh cược với một kẻ không tiếc mạng như ta.
Hắn đành nhẫn nhịn cơn tức, miễn cưỡng khuất phục.
“Ta đồng ý đón ngươi vào phủ là được! Mau buông tay!”
“Buông mau! Ta đảm bảo, nếu có người thứ ba thấy được cảnh này, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Miệng còn cứng như vậy sao?
Ta siết tay mạnh thêm một cái, khiến hắn bật lên tiếng kêu đau “a” thảm thiết, ta mới đột ngột buông tay, lùi nhanh về sau một bước, lớn tiếng gọi:
“Phụ thân, Tứ hoàng tử đang định đến thư phòng tìm người đấy ạ!”
10
Lúc Vệ Sâm lướt ngang qua ta, ánh mắt âm hiểm kia như muốn ăn tươi nuốt sống người.
Ta làm sao không biết? Cùng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, Vệ Hằng ít ra còn giả vờ ôn hòa trước mặt người đời, còn hắn — đến giả cũng chẳng buồn giả.
Nhưng ta, chẳng hề sợ hãi.
Khi hắn quay đầu nhìn ta qua dãy hành lang, ta khẽ nhướn mày, cong môi nở nụ cười lạnh, giơ giơ chiếc thẻ bài đeo hông mà ta thuận tay "mượn" từ hắn lên lắc lắc trước mặt.
Dùng khẩu hình, ta không phát ra tiếng mà nói:
“Có thể cùng nhau c.h.ế.t đấy.”
Khoảnh khắc ấy, sát ý trong mắt hắn bùng lên đến cực điểm.
Nhưng ta chẳng buồn quan tâm, xoay người bước đi, dáng vẻ nhẹ tênh mà ung dung trở về viện.
Giống như lời hắn từng uy h.i.ế.p ta: nếu ta ném chiếc thẻ bài này vào trong đám cháy, vậy thì người phóng hỏa có phải hắn hay không đã không còn quan trọng nữa. Hoàng hậu tất sẽ ra tay trừ khử tận gốc.
Hắn so với ta, vẫn kém một phần nhẫn nại.
Vừa bàn bạc xong với phụ thân việc thay thế hôn sự của đích tỷ cho ta, hắn đã vội tìm cớ đến gặp.
Nhưng nhanh hơn lời nói, là bàn tay lạnh lẽo kia.
Bóp chặt lấy cổ ta, hắn nghiến răng hỏi:
“Là ngươi tự giao ra, hay để ta tự mình lục người rồi g.i.ế.c ngươi?”
Ta nghẹn thở, mặt đỏ bừng, nhưng lại bật cười khanh khách — không ngừng mà cười.
Vệ Sâm tay run lên, nhìn ta như thể đang nhìn một kẻ điên.
Hắn nhịn không được bắt đầu lục soát khắp người ta — bên hông, tay áo, thậm chí cả trước ngực…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi giấu ở đâu rồi hả?!”
Ngón tay ta chậm rãi vuốt nhẹ mu bàn tay hắn — nơi trắng bệch không chút m.á.u — từng chút một.
Cho đến khi hắn rùng mình, toàn thân nổi gai ốc, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc… thì ngay khoảnh khắc ấy, ta nâng đầu gối, hung hăng thúc thẳng vào hạ thân hắn.
Buộc hắn lập tức buông tay.
“Ngươi biết vì sao ngươi tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, mà vĩnh viễn vẫn không đấu lại được Vệ Hằng — kẻ ngoài mặt luôn mang vẻ đạo mạo nhã nhặn không?”
Hắn ôm lấy chỗ đau, mặt không còn chút huyết sắc, căn bản chẳng nói được lời nào.
Ta liền cười nhạt:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Bởi vì… ngươi vẫn chưa đủ khôn ngoan.”
11
Hắn tức giận đến cực điểm, vừa định nổi đóa, ta đã thản nhiên xoay người, rót cho hắn một chén trà:
“Nếu ta là ngươi, đang nắm trong tay một thứ khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên, thì tuyệt đối sẽ không vội vàng đến đây đưa đầu chịu trói. Phải để đối phương dốc hết sức lực, phát cuồng phát điên, mà đến cả gấu áo của ngươi cũng chẳng chạm nổi mới đúng.”
“Ồ? Ngươi sợ để lâu sinh biến ư?”
Ta đem chén trà nhét mạnh vào tay hắn:
“Còn ta thì không sợ. Bởi vì ngay lúc đầu ta đã chuyển thứ đó đi nơi khác. Ta có thể chết, nhưng vật đó thì không. Không dùng được hỏa trường, chẳng lẽ kinh thành rộng lớn này lại không còn chỗ khác? Nơi này mỗi ngày đều có người chết, tùy tiện tìm một xác c.h.ế.t oan uổng trong phủ Tam hoàng tử, nhét cái ‘tai họa’ đó bên cạnh hắn, thì tội danh cũng liền được ‘ban’ xuống rồi, có phải không?”
Vệ Sâm nghe hiểu rồi.
Chiếc thẻ bài đeo hông kia đã bị ta đưa ra khỏi phủ, giờ đây đã biến thành lưỡi d.a.o kề cổ hắn, bất kỳ lúc nào cũng có thể cắt đứt địa vị và tính mạng của hắn.
Tay hắn siết lấy chén trà đến trắng bệch.
“Ta đã cùng phụ thân ngươi thương nghị xong, sẽ tẩy xóa tội danh xuất thân của mẫu thân ngươi, truy phong bà ấy làm bình thê, đồng thời nạp ngươi làm trắc phi vào phủ ta.”
“Nhưng thứ ta muốn, không chỉ có vậy.”
Hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt âm hiểm đến cực điểm:
“Vậy ngươi còn muốn gì nữa?!”
Ta đưa tay phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại trên vai hắn, thấp giọng nói:
“Ta muốn tiến cung, đứng trên vạn người… cùng với ngươi.”
Choang!
Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Trong mắt Vệ Sâm tràn đầy sát ý:
“Ai dạy ngươi nói ra những lời đó?”