Kiếp Này Ta Có Chút Điên

Chương 8



Ta chẳng buồn để tâm, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ thở dài:

 

“Ngươi với ta vốn là cùng một loại người, lẽ ra phải có chí hướng lớn hơn mới phải. Vệ Hằng có Trung cung làm chỗ dựa, dù có công khai giẫm lên đầu ngươi mà nhục mạ, mẫu phi ngươi cũng chỉ biết khuyên nhủ ngươi nhẫn nhịn, hết lần này đến lần khác. Vậy nên hắn mới được nước lấn tới — đích tỷ hắn muốn, chẳng lẽ cả chính thê tương lai của ngươi hắn cũng không muốn sao? Nếu ngay cả mạng ngươi hắn cũng muốn đoạt thì sao? Ngươi còn định nhẫn nhịn đến bao giờ?”

 

“Rõ ràng ngươi hận hắn đến thấu xương, hận đến mức trong viện hoang đổ dầu hoả, chỉ hận không thể thiêu c.h.ế.t hắn tại chỗ, hận đến mức mượn tay phụ thân khiến hắn thân bại danh liệt. Đã thế, sao không dứt khoát hơn nữa, đoạt luôn mọi thứ vốn dĩ là của hắn? Đợi đến khi ngươi ngồi lên ngôi cao kia, ai dám làm gì ngươi nữa?”

 

“Ngươi xem, ta chẳng phải phải cũng đã thành công rồi sao? Chỉ cần đủ độc ác, đủ liều mạng, thì hôn sự của đích tỷ và cả ngươi — bây giờ đều là của ta rồi.”

 

Tất cả những gì ta biết về Vệ Sâm, đều đến từ những lời xem thường mà Vệ Hằng cùng đích tỷ buông ra khi ân ái với nhau.

 

Hắn nói Vệ Sâm chỉ là con sói ẩn mình trong bóng tối, độc ác nham hiểm, luôn chờ thời mà cắn ngược lại bất cứ lúc nào.

 

Nhưng Vệ Sâm là con sói què chân, chỉ có dã tâm mà không có dũng khí và khí phách để phản kháng.

 

Toàn bộ dũng khí và khí phách đó, đã bị mẫu phi vô dụng của hắn mài mòn đến không còn gì.

 

Khi đó ta đã nghĩ — thì ra là sói thật.

 

Nếu ta có mệnh tốt, được thay đích tỷ gả cho hắn, ta sẽ có vô số cách để thuần hóa một con sói cô độc và hung tàn như thế, khiến hắn vì ta mà đấu tranh, mà vùng lên.

 

Ví dụ như — tàn độc hơn hắn, lãnh khốc hơn hắn, còn điên cuồng vô tình hơn cả hắn, để hắn hoàn toàn bị ép phải cùng ta đứng về một chiến tuyến.

 

Không ngờ, kiếp này ta thật sự đã bày mưu tính kế đến bước này.

 

Vệ Sâm bị sự điên cuồng của ta dọa đến mức chật vật bỏ chạy.

 

Nhìn bóng lưng hắn lảo đảo rời đi, ta biết mình đã thành công một nửa.

 

Ta rút chiếc thẻ bài của hắn ra từ đùi trong, khinh miệt cười khẽ:

 

“Vậy nên, ngươi thì tính là gì? Một kẻ ngoài miệng có thủ đoạn, nhưng tận mắt thấy vật cũng không dám ra tay — chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi. Rốt cuộc vẫn phải dựa vào ta!”

 

12

 

Phụ thân lớn tiếng kêu oan, ngay tại triều đình đập đầu vào cột, lấy cái c.h.ế.t để đòi lại công bằng cho ái nữ của mình.

 

Hôm đó, Vệ Sâm cũng quỳ suốt trước điện Dưỡng Tâm, thề sống thề c.h.ế.t đòi hủy bỏ hôn sự với hầu phủ.

 

Tổ mẫu và Thái hậu vốn là tri kỷ thuở thiếu thời, hôn sự giữa hai nhà đã định từ khi các bà còn là khuê nữ. Một mối hôn nhân chưa thể hoàn thành ở đời phụ thân và Hoàng thượng, tất phải được thành toàn ở đời ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vệ Sâm không muốn cưới đích tỷ đã thân bại danh liệt, thì người duy nhất hắn có thể nạp làm chính thê — chính là ta.

 

Thế nhưng, luật pháp Đại Sở cấm giai cấp lương dân kết hôn với người xuất thân tiện tịch.

 

Mẫu thân ta vốn là tiện nô bị xăm chữ, để bảo toàn cho ta, bà đã nhận tội danh “mượn rượu câu dẫn Hầu gia, sinh ra nghiệt chủng”, sau đó nhảy sông tự vẫn, cắt đứt mọi liên hệ với ta.

 

Dẫu vậy, trong hầu phủ, ta vẫn là kẻ thân phận xấu hổ: danh nghĩa là nữ nhi Hầu gia, nhưng xuất thân lại chỉ là nha hoàn bên người đích tỷ.

 

Nếu nói đến hôn nhân, thì ta có thể dựa vào danh nghĩa "nữ nhi hầu phủ" để gả cho một phú thương đã là may mắn lắm rồi.

 

Hoàng thượng hiển nhiên cảm thấy khó xử.

 

Ngay lúc này, từ thành Thanh Lăng trình lên một bản sách cổ thất truyền của Thánh nhân.

 

Trong đó ghi chép một bài cổ thi, từng bị xem là mật tín mưu nghịch, lại hoàn toàn giống với bài thơ giấu đầu lộ đuôi từng khiến ngoại tổ ta rơi vào đại tội mưu phản.

 

Năm đó, ngoại tổ bị treo cổ trong ngục, để lại huyết thư gào thét kêu oan. Mãi đến hôm nay, nỗi oan khuất ấy mới được rửa sạch.

 

Phụ thân ta luôn có thừa thủ đoạn và tâm kế, chỉ xem có đáng để ông ta ra tay hay không mà thôi.

 

Mà nay, ông chỉ nhấc tay một cái, liền cho ta có được hết thảy những gì kiếp trước ta tha thiết cầu xin mà chẳng được.

 

Hoàng thượng giải được cơn bức bách, bèn phất tay long ân, thay ngoại tổ và ba người bạn bị xử oan của ông rửa sạch án tích, lại vì ta liều mình cứu con gái tướng quân mà ban cho danh phận huyện chủ, còn hứa gả ta làm chính phi của Tứ hoàng tử.

 

Ngài cũng ban cho phụ thân một ân huệ to lớn, khiến bằng hữu thân cận của ông lập tức dẹp đi ý định cùng ông lao đầu c.h.ế.t nơi Kim Loan điện.

 

Khi ta vinh hiển trở về phủ, kẻ trắng tay chẳng còn gì là chính thất phu nhân — đang phát điên, gào khóc đến nứt gan nổ phổi.

 

13

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Một ấm trà bị ném mạnh xuống ngay bên chân ta, nàng ta — đôi mắt đỏ bừng, điên dại gào lên như kẻ hóa cuồng:

 

“Dẫm lên m.á.u thịt của con gái ta để bước lên cao vị? Các ngươi… các ngươi sao dám?!”

 

“Là ngươi cùng ta thanh mai trúc mã, cũng là ngươi nằng nặc cầu cưới ta, thề non hẹn biển rằng đời này chỉ có đôi ta. Nhưng rồi chỉ một chuyến nam du, ngươi lại cùng nữ tử nhà phu tử ở Thanh Lăng lén lút tư tình, còn bí mật mua nhà dựng viện ở đó!”

 

“Từ đầu đến cuối, chính là ngươi phản bội ta, phản bội tình cảm của ta. Vậy mà nay lại còn dẫm lên m.á.u thịt con gái ta để trèo cao quyền quý, ngươi sao còn mặt mũi?!”