Liễu Ngạn Khoảnh muốn ngăn cản ta, nhưng lại không tìm được lý do.
Ta sai người đi lấy nhuyễn kiệu.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Thấy sắp khởi kiệu, Liễu Ngạn Khoảnh liên tục nháy mắt với Liễu Toại.
Ta giả vờ không thấy, muốn xem bọn họ diễn trò gì.
Liễu Toại quả nhiên là hiếu tử, vì mẹ đẻ vẫn đang quỳ dưới đất của hắn ta, đột nhiên thẳng người ngã về phía sau.
Liễu Ngạn Khoảnh để thể hiện rằng hắn ta không hề bàn bạc trước với Liễu Toại, cố ý làm ra vẻ không kịp phản ứng, nhìn Liễu Toại ngã xuống đất.
Dưới đất toàn là đá xanh đấy!
Một đại nam nhân như hắn ta còn không phản ứng kịp, một phụ nhân yếu đuối như ta làm sao có thể phản ứng kịp.
Vì thế, Liễu Toại "bịch" một tiếng ngã mạnh xuống đất.
Cú ngã này chắc phải đau lắm, khuôn mặt giả vờ ngất của hắn ta nhất thời có chút méo mó.
Lúc này Liễu Ngạn Khoảnh mới vội vã chạy lại, ôm đầu Liễu Toại, gấp gáp la lên với ta: "Nguyên Nương, Toại Nhi ngất rồi, chúng ta mau về tìm đại phu khám cho nó đi!"
Lúc này ta mới nhanh chóng bước đến bên cạnh Liễu Toại ngồi xuống, dùng móng tay dài bấm mạnh vào nhân trung và hổ khẩu của hắn ta.
Miệng thì la lên: "Toại Nhi, con không sao chứ? Con mau tỉnh lại đi, Toại Nhi, con làm sao vậy? Con mau tỉnh lại đi, mẹ lo cho con lắm!"
Miệng ta càng la hét to, tay càng bóp mạnh.
Dù Liễu Toại có khả năng chịu đựng, đau đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
Khi thấy nhân trung và hổ khẩu của Liễu Toại đã bị ta bóp đến chảy máu, mẹ ruột Hồng Loan của hắn ta không thể tiếp tục quỳ được nữa, bò lại đẩy ta ra.
"Sao ngươi có thể bóp mạnh nó như vậy, nếu ngươi làm hỏng nó thì sao?"
Ta giả vờ như vừa mới tỉnh táo lại, gọi đám tùy tùng: "Các người đứng đó làm gì? Còn khau đỡ Nhị nãi nãi lên kiệu, nhanh về nhà, để sớm mời lang trung đến chữa trị cho Toại Nhi."
Liễu Ngạn Khoảnh vội lên tiếng: "Nguyên Nương, chúng ta có thể trước. . ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng đám tùy tùng của ta nhanh nhẹn biết bao!
Liễu Ngạn Khoảnh chưa nói xong, bọn họ đã kéo Hồng Loan dậy nhét vào nhuyễn kiệu, rồi mấy người khiêng kiệu lên, chạy mất hút.
Hồng Loan muốn giãy giụa, nhưng đám tùy tùng của ta chỉ cần tiện tay bóp một cái đã điểm huyệt vị của nàng ta.
Trong tiểu viện chỉ còn lại ta và Liễu Ngạn Khoảnh, đứng nhìn nhau bên cạnh Liễu Toại vẫn đang hôn mê.
Ta mở miệng mắng: "Ngày nào cũng vậy, đầu óc lớn lên thế nào vậy, sao không để lại hai người khiêng Toại Nhi? Về nhà nhất định phải phạt chúng nặng."
Những lời đã đến bên miệng Liễu Ngạn Khoảnh đành phải nuốt trở vào.
Tuy Liễu Toại mới mười bốn tuổi, nhưng chiều cao đã bảy thước, không thể để một nữ tử yếu đuổi như ta vác hắn ta được.
Liễu Ngạn Khoảnh đành phải tự mình cõng Liễu Toại đang hôn mê lên.
Không lâu sau, bước chân lảo đảo của Liễu Ngạn Khoảnh càng lúc càng nặng nề, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất.
Tiếng thở nặng nhọc như tiếng cối xay gió hỏng vậy.
Ta bày ra vẻ mặt lo lắng đi bên cạnh cổ vũ hắn ta: "Khoảnh lang, chàng chạy nhanh hơn đi, Toại Nhi vẫn đang đợi lang trung chữa trị đấy!"
Cuối cùng khi về đến Liễu phủ, Liễu Ngạn Khoảnh đã mệt như một con ch.ó ch-ết.
5
Lang trung nhanh chóng được gọi đến, bắt mạch cho Liễu Toại.
"Tiểu lang có lẽ là thân thể hơi yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều." Lý lang trung nhìn nhan trung và hổ khẩu của Liễu Toại gần như bị bóp nát với vẻ mặt phức tạp, miệng nói như vậy.
Ông là vị lang trung già thường được mời đến Liễu phủ.
Trước đây Liễu Toại không ít lần nhờ ông giúp che giấu, để ta cho phép hắn ta nghỉ học vài ngày, có thời gian đến chỗ mẹ đẻ của mình để hiếu thảo.
Hôm nay Lý lang trung thấy Liễu Toại giả vờ ngất, tưởng lầm là hắn ta lại không muốn đi học, vô thức giúp hắn ta nói dối.