Tí thiếu chủ nhìn Giang rùa nhỏ bị Tần đại nương ấn vào nước tắm, nhanh nhẹn tự tắm.
Lau khô người, mặc y phục.
Cũng là một bộ đỏ thẫm.
Mặc y phục xong còn nhìn thấy Giang rùa nhỏ hai mắt đỏ au mắt nhìn mình, Tí thiếu chủ bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà bởi vì mới tắm rửa xong, mặt bị hun đến đo đỏ.
Nghiêm túc đến mức dễ thương.
Giang Miên Miên lắc lư lảo đảo đi tới, ôm tiểu thí hài, đỏ mắt, non nớt ngây ngô nói: "Ca ca, lau tóc giúp ta, lau nhẹ nhẹ."
Sức lực của người trong nhà đều quá lớn, nàng lo lắng không giữ nổi tóc trên đầu.
Tần Lạc Hà ở bên cạnh dọn dẹp, quay đầu liền thấy Tí thiếu chủ đang lau tóc cho khuê nữ nhà mình.
Khuê nữ ngồi ở đó chỉ huy, chi chi cha cha nói rất nhiều.
Không nhịn được bật cười, quay đầu ôm thùng nước tắm ra ngoài đổ đi.
Tắm xong cho hai tiểu hài tử.
Tần Lạc Hà lại gọi tướng công, Phong ca nhi đi tắm gội thay đồ.
Sau đó là nàng ấy và Du Tỷ Nhi tắm.
Phụ tử Giang Trường Thiên, Giang Phong cũng có y phục mới, thay một bộ áo bào mới toanh hợp người.
Y phục mới của cha thế mà lại là áo bào màu trắng ngà, cha hiếm khi mặc đồ trắng như vậy, sau khi thay đồ, tưởng chừng như thêm bộ lọc làm đẹp, càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Áo bào của huynh trưởng là màu xanh nước biển, mặt trên có hoa văn tối.
Giang Phong cũng rất vui vẻ.
Chất liệu của áo bào rất nặng, sờ vào cảm giác rất tốt.
Mặc áo bào mới hắn cũng không nỡ múa kiếm.
Phải cho mình nghỉ một ngày.
Nếu không sẽ làm rách áo bào mới.
Chính Tần Lạc Hà cũng thay y phục mới, y phục của nàng ấy là tướng công mua cho.
Chất liệu rất tốt, cũng rất vừa người, eo có hơi chật, nàng ấy có hơi không quen.
Sau khi mặc xong, mặt hơi ửng đỏ.
Giang Du cũng có y phục mới, còn có cả giày mới giày thêu mới.
Năm nay y phục mới của nàng ấy là chiếc váy màu hồng phấn, váy xếp tầng tầng lớp lớp, còn pha trộn với các màu sắc khác.
Giày thêu cũng có màu hồng phấn, mặt trên được trang trí viên ngọc trai nhỏ.
Vô cùng xinh đẹp.
Giang Du đợi một ngày, cuối cùng đợi đến tối, tắm rửa sạch sẽ, thay vào.
Cười nhe hết cả răng.
Vui vẻ.
Thay y phục mới, quả nhiên liền có cảm giác qua năm mới.
Quá tốt rồi.
Cả nhà ngồi sưởi ấm bên ngọn lửa nóng hầm hập, tiện thể hong khô cả tóc.
Tối nay không thể ngủ sớm, phải thức đêm đón năm mới.
Nước trà đang sôi sùng sục trên bếp lửa, thêm thảo dược giải ngấy, có hơi đắng một chút, nhưng uống vào bụng rất dễ chịu.
Hắc Tháp ngồi ở cửa đã uống tận mấy bát rồi.
Thật ra tật xấu sợ xã hội của hắn lại phát tác, cũng không phải tận lực trung thành, mà là sợ xã hội, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn khi quay lưng về phía mọi người.
Lỡ đâu muốn xỉa răng hay gì đó, dùng lưỡi đẩy đẩy là được.
Cả nhà thay y phục mới, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tí Tòng Hoành rất hiếm khi được thể nghiệm cảm giác cả nhà cùng nhau quây quần với nhau.
Bởi vì giờ khắc này cậu bé đang ngồi trên ghế đẩu dài với Giang rùa nhỏ, Giang rùa nhỏ còn kiên quyết nắm lấy tay cậu bé, cậu bé hất không ra, khuôn mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Gia chủ Giang Trường Thiên phát biểu tổng kết: "Năm nay dài đằng đẵng, chúng ta đều đã vượt qua, năm sau nhất định càng tốt hơn. Năm mới, chúc cả nhà chúng ta bình an khoẻ mạnh."
Tần Lạc Hà với tư cách là chủ mẫu, nhẹ nhàng xoa vạt áo của mình, mới nhớ tới đây là y phục mới, nhanh chóng buông ra, tiếp đó mở miệng nói: "Năm mới, mưa thuận gió hoà, cả nhà chúng ta đều có thể ăn no."
Giang Du nhảy nhót nói: "Đến lượt con, năm mới, con muốn làm thật nhiều thật nhiều món ăn ngon."
Giang Phong lên tiếng: "Năm mới, hy vọng cả nhà đều bình an vô sự."
Dựa theo vị trí, đến lượt Tí thiếu chủ.
Liền thấy tiểu nam oa sáu tuổi mặc y phục đỏ, mặt cũng bị hun đến đỏ ửng chững chạc đàng hoàng nói: "Năm mới, hy vọng ít người c.h.ế.t một chút."
Giang Miên Miên:....
Đột nhiên bị tiểu thí hài này làm cho cảm động.
Cảm thấy cậu bé cũng không dễ dàng, đại khái là đi theo cha làm phản tặc nhìn thấy quá nhiều người chết.
Đến lượt mình, thanh âm non nớt chậm rãi nói từng chữ một: "Năm mới, Miên Miên hy vọng, mong ước của cha a nương a huynh a tỷ, Trùng ca ca, đều có thể thành hiện thực."
Sau đó liền được cả nhà thơm thơm.
Thơm đầu thơm trán thơm má thơm bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tí thiếu chủ im lặng, nhìn mọi người đều đã thơm xong rồi, cậu bé cũng không thơm, cậu bé cũng không phải người nhà của họ.
Kết quả Giang rùa nhỏ qua tới, thơm một cái lên má cậu bé.
"Ba!"
…
Mùng một.
Thời tiết không đẹp.
Trời mưa to.
Tiểu hài tử mặc y phục mới đều không có cách nào ra ngoài khoe khoang.
Mưa quá lớn, sẽ làm ướt y phục mới, thời đại này y phục đẹp không hợp giặt giũ, giặt vài lần liền mất màu.
Cho nên những nhà đại hộ khi đổi mùa chơi lễ hội thường xuyên phải may y phục mới, bởi vì y phục cũ mất màu nghiêm trọng, liếc một cái liền có thể nhìn ra khác biệt.
Ngày hôm nay, mưa lớn.
Mưa đặc biệt lớn.
A nương nhìn trời mưa lớn, mày hơi nhăn lại.
Mùng một nếu như thời tiết không tốt, cả năm sẽ không tốt.
Bởi vì mưa lớn, cũng không có người đến bái phỏng, cha không ra cửa.
Chẳng qua không ngăn cản được a huynh, a huynh đúng độ tuổi thiếu niên, có mưa đá cũng không ngăn cản được bọn họ.
Mưa lớn, lộp đà lộp độp, giống như tiên nhân trên trời đang cầm chậu đổ nước xuống.
Ngày mưa, Tí thiếu chủ vô cùng bồn chồn.
Cậu bé không thích mưa lớn.
Không thích loại cảnh tượng hạt mưa rơi xuống đất b.ắ.n bùn lên hoa.
Không thích màn mưa đếm không hết.
Giang Miên Miên cũng hiếm khi thấy mưa lớn như vậy.
Chẳng qua trời mưa to, nàng thích cha ôm nàng ngắm mưa.
Nàng duỗi tay ra đón nước mưa, mưa đánh vào lòng bàn tay nàng, có hơi đau nhè nhẹ, tê tê.
Đón mưa một lúc bàn tay bị cha tóm về.
Cha dùng y phục lau sạch bàn tay nhỏ của nàng sau đó liền dùng mặt ủ ấm bàn tay nàng.
Mưa mùa đông đặc biệt mát mẻ.
Bàn tay nhỏ rất đỏ rất lạnh.
Cha khác a nương, cha sẽ để Miên Miên trải nghiệm những thứ này.
Nếu như a nương thấy nàng duỗi tay ra, hẳn là sẽ đánh nhẹ nàng trước, không cho nàng tìm đường chết.
Có một số thói quen cuộc sống của hắn cũng có một chút khác biệt, ví dụ như y phục rất mới, hắn cũng không quá để ý, nói lau liền cầm lau tay cho khuê nữ.
Đây đại khái chính là dấu vết trưởng thành của một người.
Giang Du và Giang Phong đã chịu qua khổ cực, cho nên không thay đổi được, nhưng hắn hy vọng tiểu khuê nữ có thể không kiêng dè gì một chút.
Giang Trường Thiên ôm tiểu khuê nữ ngắm mưa, nhân tiện cũng nhìn tiểu đậu đinh đang đứng bên người, Tí thiếu chủ.
Giang Trường Thiên cũng hỏi thăm đứa bé này, hắn từ trước tới giờ không dám xem thường bất cứ người nào.
Cho dù chỉ là một tiểu hài tử.
Tí thiếu chủ xuất khẩu châm ngôn, một câu thành sấm, nghe nói người xung quanh bọn họ cực ít khi chủ động nói chuyện với cậu bé.
Dạ Hàng huynh nói đó là chuyện vô căn cứ, chỉ là học trò này của hắn đặc biệt thông tuệ, trí giả ngôn trì [1] , mới có những lời đồn đại đó.
[1]
[1] ý chỉ hài tử thông minh nói chậm.
Giang Trường Thiên người này rất khó giao ra lòng tin của mình cho người khác, hắn rất khó thích người khác, khó tin tưởng người khác.
Hắn cũng không thích Tí thiếu chủ này.
Đôi mắt của Tí thiếu chủ quá thông suốt, như thể liếc mắt liền có thể nhìn thấu hắn.
Hắn không hiểu vì sao tiểu hài tử này muốn ở lại nhà hắn, hắn luôn cảm thấy sẽ bị nhìn thấu suy nghĩ thầm kín nhất trong lòng.
Hắn cực ít khi nói chuyện với Tí thiếu chủ, Tí thiếu chủ cũng cực ít khi nói chuyện với hắn.
TBC
May mà Hà muội chân thành nhiệt tình, cư xử cực kỳ ổn thoả.
Giang Trường Thiên mỗi ngày đều không tiếp xúc nhiều với Tí thiếu chủ, nhưng rất yên tâm cậu bé ở nhà mình.
Hôm nay mùng một, mưa lớn rào rào, bị bắt ở cùng một chỗ.
Dưới một mái hiên.
Giang Trường Thiên vẫn không muốn nói chuyện với nhiều với cậu bé.
Tí thiếu chủ cũng không muốn.
Chỉ nhìn hắn áp bàn tay lạnh đến đỏ của Giang rùa nhỏ lên mặt, tươi cười có chút động lòng người.
Đột nhiên có chút ghen tị.
Giang tiên sinh mặc dù có bệnh, bệnh không nhẹ, nhưng hắn có thuốc.
Cậu bé không có.