Ân cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, rót cho mình một chén nước ấm, nước cũng ngọt, dễ uống.
Sau đó đẩy cửa, chuẩn bị làm việc, chăm oa nhi.
Đẩy cửa ra liền thấy đại cô nương đang ở trong viện thịt gà, nhìn thấy bà ấy đi ra, đại cô nương quay đầu lại mỉm cười nói: "Cô bà, a nương nói cô bà tới rồi, buổi tối ăn gà."
Mặt nàng ấy dính đầy m.á.u gà, nở nụ cười ngu ngơ ngốc nghếch.
TBC
Ân cô nhìn đến mức muốn che mặt.
Tiểu cô nương còn lại lười biếng dựa vào ghế tre nhỏ, ghế tre lấy chăn đệm phía trên, nàng duỗi cái chân nhỏ ra, còn vui vẻ rung rung, từ tần suất rung chân nhỏ của nàng, có thể thấy nàng đang nhàn nhã thoải mái…
Như thể nhìn thấy một đại lão gia đang rung chân.
Ân cô lại muốn nhắm mắt.
Bà ấy bước tới, ôm tiểu cô nương vào lòng, chắp hai chân của nàng lại, sau đó nói với đại cô nương: "Giết gà, không cần trực tiếp c.h.ặ.t đ.ầ.u gà, cháu cứa một d.a.o vào cổ gà lấy máu, m.á.u chảy hết, thịt gà sẽ càng mềm, không có mùi tanh. Tiết gà có thể nấu món khác, còn có một loại bánh ngọt tên là đường tiết gà, cực kỳ mỹ vị."
Giang Du nghe xong đôi mắt đều trừng lớn.
Không hổ là cô bà, biết quá nhiều.
Hưng phấn cầm d.a.o lại đi bắt gà.
"Cô bà đợi cháu, cháu về ngay lập tức."
Ân cô chỉ cười nhẹ nhìn nàng ấy, lòng nghĩ, thích ăn món ngon, trước tiên thuận theo sở thích, đợi thuần phục được lại dạy dỗ, là có thể làm ít công to.
Bà ấy ở trong ngự thiện phòng gần mười năm, đủ để lừa một tiểu cô nương.
Chẳng qua tiểu hài tử trong lòng còn chưa có manh mối gì, thấy nàng lại nhét ngón tay vào trong miệng mút…
Ân cô lặng lẽ rút ngón tay của nàng ra, nghĩ sau này sẽ bôi một chút hoàng liên lên ngón tay của nàng vậy.
Tần Lạc Hà trở về liền nhìn thấy Ân cô và hai cô nương nhà mình chung sống hài hoà, cũng rất vui vẻ.
Quả nhiên trong nhà có lão nhân như có bảo, trong nhà phải có lão nhân toạ trấn, lập tức trở nên khác hẳn.
Nàng ấy vô cùng chân thành cầm một bộ y phục ra nói với Ân cô: "Cô, thời gian eo hẹp, ta tìm cho cô một bộ y phục bông trước, buổi tối có thể mặc đi ngủ."
Ân cô ngước mắt nhìn một cái liền phát hiện kích thước của y phục này quả thật vừa với mình, ánh mắt của vị Tần phu nhân này rất bén, rất vừa lòng
Chiều tối, hoàng hôn lấp đầy chân trời.
Trong thôn gà bay chó sủa, khói bếp cuồn cuộn.
Ân cô đã thành công trở thành cô bà mà đại cô nương sùng bái nhất, và tiểu cô nương cũng dần dần bắt đầu ngả lòng rồi?
Gió lạnh thổi vào thôn, lại không thấy lạnh, mà cảm thấy trong lòng nóng hầm hập.
Loại cảm giác này cũng chỉ từng có vào lúc bà ấy vừa gả cho tướng công.
Có vài nơi vài người, khiến người cảm thấy quyến luyến.
Mới ở chung nửa ngày, Ân cô đã cảm thấy mình có thể ở nơi này dưỡng lão.
Trong núi không có năm tháng, rất tốt.
Sống hơn nửa đời người rồi, giờ khắc này bà ấy mới cảm thấy thật sự đang sống.
Thực sự yên tâm.
Loại địa phương như Hoàng cung, đúng thật là không phải nơi người ở, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa của bà ấy cũng sẽ không đi vào chỗ đó.
Ánh đỏ rực từ chân trời từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp như khuôn mắt của một nhóm cô nương.
Tiểu cô nương trong lòng Ân cô đột nhiên mở miệng nói: "Cha cháu về rồi!"
Sau đó liền thấy đại cô nương chạy cút ra ngoài, đến cửa liền hét lớn về phía xa: "Cha, a huynh, có thân thích tới nhà chúng ta, là cô cô của a nương, thân cô bà của bọn con, rất lợi hại."
Ân cô cảm thấy cần phải dạy quá nhiều lễ nghi cho đại cô nương này, nhưng nghe lời nàng ấy nói, trên mặt không khống chế được mà lộ ra nụ cười, nụ cười thật lòng.
Tiểu cô nương trong lòng cũng vùng vẫy xuống dưới, muốn đi đón cha của nàng.
Thật hiếm thấy nàng tình nguyện xuống dưới đi vài bước.
Ân cô dẫn nàng ra cửa.
Đứng dưới gốc cây ở cửa, nhìn người ở phía xa dần dần đến gần, đến gần, lại đến gần, đi đến trước mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt của người đến kia, một khuôn mặt nở nụ cười nhẹ hành lễ với mình: "Ân tiên sinh, vất vả rồi."
Ân cô:....
Bà ấy muốn buông tay tiểu cô nương ra, lại bị tiểu cô nương giữ chặt lấy.
Bà ấy cúi đầu nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương, lại ngẩng đầu nhìn Giang tiên sinh đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt già nua của bà ấy trấn tĩnh, không chút biểu cảm, nhưng tim gan tỳ vị thận của đều đang bắt đầu co rút, bà ấy đây là, là đ.â.m vào sào huyệt của Hoàng cung sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thù gì oan gì đây?
Màn đêm buông xuống.
Trong tiểu viện càng thêm ấm cúng.
Cả nhà quây quần, liền rất náo nhiệt.
Sau khi nam chủ tử đến, trở nên hoàn chỉnh hơn, có trụ cột chính.
Tần phu nhân ban ngày làm việc ổn thỏa sau khi phu quân về nhà, trên người đột nhiên có một tia e thẹn của cô nương, có thể thấy tình cảm của hai người vô cùng tốt.
Đại cô nương càng kiêu ngạo hơn, nhảy tới nhảy lui, bởi vì cha nàng ấy không chỉ mỉm cười lắng nghe, còn phụ hoạ khen ngợi vài câu.
Thỉnh thoảng cũng đấu võ miệng, ồn áo với huynh trưởng hai câu.
Ân cô liền biết lý do Du Ty Nhi hình thành loại tính cách này.
Tiểu cô nương cười ngây ngô, dáng vẻ cũng rất vui vẻ.
Một chốc gọi:"Cha cha cha."
Một chốc gọi: "Ca ca, ca ca."
Bận rộn không thôi.
Chân nhỏ vui vẻ chạy rất nhanh.
Ca nhi của Giang gia khiến Ân cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Quan sát hai tỷ nhi, cảm thấy là cô nương đều được nuông chiều quá mức, tật xấu không ít.
Nhưng Phong ca nhi lại thông minh không lộ ra ngoài, gặp mặt trước tiên nở nụ cười, nhìn rất hàm hậu, cảm giác rất giống Tần phu nhân, nhưng càng trầm ổn, nội liễm hơn một chút.
Là một thiếu niên thông minh chân chính.
Người như vậy sẽ sống khá lâu.
Ân cô giỏi về quan sát.
Nhưng bà ấy nhìn người khác, lại không dám nhìn Giang tiên sinh.
Trong đầu hiện lên tin tức mà Tí soái bảo người khác nói với bà ấy.
Giang tiên sinh lưng gánh tội danh bất hiếu bất đễ hơn nửa đời, sau khi hắn đến, Giang tiên sinh mới biết cha nương đều không phải thân cha nương, hắn là cô nhi trong tộc.
Khi Ân cô gả cho phu quân của mình, hài tử của phu quân đã trưởng thành thành hôn.
Bởi vì có bà ấy, kinh doanh của phu quân trở nên tốt hơn, chẳng qua bà ấy ở Kinh Thành luôn cảm thấy vô cùng lo âu, phu quân thấy bà ấy đêm không thể ngủ, ngủ không yên ổn, cho nên cả nhà chuyển về quê nhà Kinh Châu.
Cuộc sống ở Kinh Châu cũng rất tốt. Lại không nghĩ tới mấy hài tử càng thích phồn hoa nơi Kinh Thành, cứ thế bức c.h.ế.t phu quân của bà ấy.
Nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ, phồn hoa nơi Kinh Thành, cũng là sau khi có bà ấy, trước đó nữa, bọn họ cũng nghèo rớt mồng tơi sống nơi hẻo lánh nhất ở Kinh thành, khu bần dân tập trung, sống cuộc đời ra khỏi cửa chân đạp nước bẩn.
Cho nên chuyện trong nhà, thỉnh thoảng cũng không nhìn vào mặt ngoài, nhưng bà ấy quả thật rất hận người bất hiếu bất đễ, nghe được mấy chữ này, đều bất giác thấy không vui.
Bà ấy chỉ đơn thuần cho rằng mấy hài tử chỉ là không thích kế mẫu là bà ấy, bà ấy cũng cực ít khi qua lại, lại không đoán được bọn họ sẽ ép c.h.ế.t thân cha của mình.
Phú quý làm mờ mắt, lòng người dễ thay đổi.
Nhưng cô nhi trong tộc, gia tộc nào có thể có cô nhi như này.
Nhìn thấy khuôn mặt như thế này.
Ân cô đột nhiên hiểu ra, Giang đại nhân này là người nào.
Miệng của quý nhân trong cung đều sẽ nhắc tới Giang thái phó, nói người này trời quang trăng sáng, một nam nhân hiếm khi nhìn gặp được.
Ân cô thực sự bội phục Giang lão phu nhân, có thể làm ổ ở địa phương nhỏ bé này, vừa sống liền sống nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới tính tình trương dương khi còn trẻ của bà ta.
Còn thật sự tưởng rằng cái c.h.ế.t của Giang thái phó khiến lòng bà ta như tro tàn.
Lại không nghĩ tới hoá ra còn có nguyên nhân khác.
Ban ngày bà ấy cảm thấy tiểu viện này nơi nơi an yên, mặc dù bần hàn, cuộc sống lại cực kỳ ấm cúng thoải mái.
Bà ấy có thể bình an sống quãng đời còn lại ở nơi này.
Nhưng buổi tối nhìn thấy diện mạo của Giang tiên sinh, nhìn thấy cả nhà hắn ăn mặc vải thô, chân đeo giày rơm, còn giúp đỡ làm việc, ở nơi đó rửa rau, cắt rau.
Ân cô thật lòng cảm thấy Giang lão phu nhân c.h.ế.t tám trăm lần cũng không đáng tiếc.
"Miệng của rắn thanh trúc, kim của ong bắp cày, cả hai đều không độc, độc nhất lòng nữ nhân"
Bà ấy là lão ma ma trong Hoàng cung may mắn trốn thoát, còn phải bị cuốn vào trong loại chuyện này, đây đúng là lão thọ tinh nhảy hố phân, sống đủ rồi.
Không được, bà ấy không thể ở lại đây.