Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 124



Ân cô tạm thời không quan tâm đến tiểu cô nương đang ngồi trên ghế lắc chân, ăn màn thầu xem náo nhiệt.

"Khi rời khỏi bên người trưởng bối, động tác phải từ tốn, phải biểu đạt ra một loại tình cảm tôn trọng mà không nỡ."

Giang Du lùi về, đi ngang qua bên người cô bà, cười nhe cả răng ra.

Ân cô nhấc chổi lông gà vụt ra tàn ảnh, lông gà bay cả lên.

Bay bay bay, rơi xuống tóc mái của Giang Miên Miên đang ngồi ăn điểm tâm ở một bên.

Nàng ngồi đó thổi lông gà trên đỉnh đầu.

"Phù phù phù!"

*

Ngày hè.

Một làn gió nhẹ.

Cây lúc giống như đại cô nương e thẹn, cúi đầu lắc lư.

"Kéo!" Một thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa bừa bãi tung bay.

Đầu cột tóc đuôi ngựa, mắt tròn mi cong.

Chạy qua chạy lại, tóc dài tung bay.

Giang Miên Miên ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới gốc cây lớn, trên mặt đất cắm nén hương thơm, phòng muỗi, bên cạnh còn để một cái bàn nhỏ, để phô mai điểm tâm nước ngọt, trà trắng.

Nước ngọt là của nàng, trà đắng là của cô bà.

Giang Miên Miên có chút ghen tị nhìn a tỷ đang tập cưỡi ngựa.

Đây là phần thưởng của cô bà cho a tỷ, nói biểu hiện trong lúc huấn luyện đi đường của tỷ không tệ, cho nên huấn luyện nàng ấy cưỡi ngựa xem như thưởng.

TBC

A tỷ rất hạnh phúc.

Giang Miên Miên cảm thấy cưỡi ngựa anh dũng mạnh mẽ, đúng thật là rất đẹp.

Chẳng qua luôn cảm thấy lời của cô bà có chỗ nào đó không đúng, hình như là lão sư nói ngươi học môn toán không tệ, thưởng cho ngươi một cuốn sách bài tập ngữ văn, bảo ngươi làm…

Nhân tiện nói một chút, ngọn núi của nhà nàng không ngờ lại được san bằng, san thành một trường đua ngựa.

Giang Miên Miên cũng hy vọng mình trưởng thành nhanh một chút, nàng cũng muốn cưỡi ngựa, cưỡi ngựa thật.

Ngựa gỗ nhỏ cưỡi chán rồi.

Miên Miên phát hiện, trong nhà ngoại trừ a tỷ luyện tập đi đường, thật ra a nương cũng đang lén cố gắng.

Nửa đêm nàng còn nghe thấy âm thanh, thấy a nương đang luyện tập đi đường trong viện.

Giống như a di nhảy múa ở quảng trường đang lén luyện tập thêm ở một góc nào đó.

Cảm giác năng lực của a nương còn hơn a tỷ một chút xíu, bây giờ đi đường đã có một loại khí thế, rất có phong phạm.

A tỷ chỉ là có thể giả vờ một chốc lát, lừa người ngoài.

A nương đã có khả năng lừa cả một đám người.

Giang Du cưỡi ngựa chạy năm sáu vòng, tinh thần phấn khởi, cuối cùng dừng ngựa trước mặt Giang Miên Miên.

Nàng ấy xoay ngựa nhảy từ trên lưng ngựa xuống rất ngầu.

Ân cô muốn mở miệng nói làm như vậy rất khó coi, nghĩ đến thân thủ của Du Tỷ Nhi, thật ra vẫn được, có chút khoe tài nghệ.

Bà ấy là người rất biết biến hoá, tuỳ cơ ứng biến, nếu như chỉ là dạy một tiểu thư khuê các bình thường, quy quy củ củ là được, phải khắc sâu quy củ vào trong xương cốt, sau này gả đi mới không bị chịu thiệt, không bị người ta bắt lỗi từ phương diện quy củ.

Nhưng mà nếu như có thân phận khác, tất nhiên cách dạy cũng khác.

Bà ấy thấy Giang tiên sinh cực kỳ hài lòng với cách dạy của bà ấy.

Giang Miên Miên ngồi trên chiếc ghế nhỏ vỗ vỗ bàn tay mũm mĩm.

"A tỷ lợi hại quá."

Giang Du đắc ý xuống ngựa, duỗi tay véo má của Miên Miên.

Véo lệch cả thanh âm của nàng.

Giang Miên Miên nhìn a tỷ đang đứng gần trước mặt mình, cảm thấy a tỷ quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Cô bà rất giỏi chỉnh dung, bà ấy chỉnh lông mày cho a tỷ một chút, lông mày vốn dĩ hơi thô một chút của a tỷ ít nhất đã đẹp hơn ba phần.

Cô bà cũng biết chải đầu, cũng là tóc đuôi ngựa, thật ra có huyền cơ khác, phía trước còn có rất nhiều b.í.m tóc, còn có rất nhiều tóc xoăn trước trán và thái dương, xinh đẹp không thôi.

Giang Miên Miên chỉ cảm thấy mình còn quá nhỏ, đợi lớn một chút, cô bà chải đầu cho nàng, chắc chắn cũng xinh đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cầu chúc cô bà chắc chắn phải sống lâu trăm tuổi.

Có cô bà ở đây, a tỷ không chỉ trông càng đẹp hơn, ăn mặc cũng có khí thế hơn.

Giống nhau vẫn là chiếc váy vải bông lúc trước, không có tơ lụa hoa lệ gì, nhưng mặc lên người, trải qua sắp xếp phối hợp của cô bà, trông rất đẹp đẽ.

Có một vẻ xinh đẹp sảng khoái không nói nên lời.

Ngoài sự cải thiện tiến bộ ở bên ngoài, quan trọng hơn chính là giáo dục tẩy não mỗi ngày của cô bà.

Khiến a tỷ bây giờ vô cùng tự tin kiêu ngạo.

Mặc dù nhìn cô bà dạy rất nhiều môn học, nhưng Giang Miên Miên không cảm thấy phiền chút nào, bởi vì cô bà chủ trương dạy dỗ khen ngợi, dạy dỗ tán dương, cho dù a tỷ có khác người như thế nào, ví dụ leo cây các loại, cô bà đều có thể mỉm cười khen trước khẳng định trước, sau đó lại chỉ ra vấn đề đang tồn tại.

Với Miên Miên cũng là như vậy.

Ví dụ nàng thích mút tay, cô bà mặc dù nhìn đến mức lông mày giật giật, nhưng trước nay chưa từng một lần bắt ép nàng rút ngón tay ra, mà bôi hoàng liên lên ngón tay nàng, sau đó cô bà phát hiện hoàng liên không có tác dụng, Miên Miên cảm thấy hoàng liên khá tốt, trung y ấy mà, không quá đắng, cứ mút không lỗ.

Sau đó cô bà liền đổi thành bôi nước tỏi… lập tức sửa được thói mút tay của nàng, nàng không thích hành tỏi.

Giang Miên Miên bây giờ sẽ không tuỳ tiện mút tay ở bên ngoài nữa.

Khỏi bệnh rồi.

A tỷ bây giờ tự tin không thôi, cũng không giống như ngày xưa, lôi kéo chuyện của nhóm tỷ muội trong thôn nói này nói kia.

Cô bà nói: "Cháu nhìn không thuận mắt người nào, cháu nói xấu sau lưng người ta, cho dù như thế nào, cuối cùng cũng sẽ truyền đến tai người đó, nếu như người đó thật sự xấu, cháu đắc tội tiểu nhân mà không hề hay biết, nếu như người đó không xấu, cháu dựng chuyện người ta cháu chính là tiểu nhân. Nếu như thật sự không thích, nói trước mặt tốt hơn nói sau lưng."

Giang Du thử nói vài lần trước mặt… suýt chút nữa mất bằng hữu.

Ân cô:....

Giang Miên Miên:...

Quên đi, dạy từ từ, đủ thời gian.

Tập cưỡi ngựa xong, Giang Du vui vẻ hỏi: "Cô bà, không phải cô bà nói hôm nay chúng ta đi huyện thành sao? Khi nào đi?"

"Đợi cháu chỉnh lý xong."

"Cháu lập tức liền xong." Giang Du nói xong biến mất như làn khói.

Ân cô:... Tâm mệt.

Giang Miên Miên cũng có chút hưng phấn, bởi vì hôm nay đi huyện thành chọn trang sức.

Tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng mà vàng kia bạc kia, nữ hài tử nào có thể từ chối được chứ.

Hôm nay nữ quyến trong nhà đều đi.

A nương, a tỷ, Miên Miên, cô bà.

Tìm một chiếc xe ngựa làm công cụ ra ngoài.

Giang Miên Miên ngồi trong xe ngựa, lắc lư lắc lư rất hưng phấn.

Tần Lạc Hà thật ra cũng có chút hưng phấn, mặc dù nàng ấy cảm thấy xe ngựa lộc cộc tốc độ còn không nhanh bằng đi bộ, nhưng ngồi trên xe ngựa vẫn có cảm giác khác biệt, không hiểu sao lại cảm thấy thân phận địa vị của mình cao hơn.

Hơn nữa nhìn hai khuê nữ của mình cũng ngồi trong xe ngựa, không cần xuất đầu lộ diện, liền cảm thấy rất vui vẻ.

Nếu như a nương của nàng ấy biết bây giờ nàng ấy cũng có thể ngồi xe ngựa, còn dẫn theo khuê nữ ngồi xe ngựa, đại khái có thể nhắm mắt rồi.

Giang Du càng thêm hưng phấn, kích động đến mức muốn đẩy nóc xe ngựa ra xem.

Thậm chí muốn ngồi lên nóc xe ngựa, phong cảnh chắc chắn rất đẹp.

Nhưng cô bà nói, bảo nàng ấy ở bên ngoài phải biểu hiện cho tốt, nhìn biểu hiện của nàng ấy, có thể đoan trang hay không, có thể đoan trang liền mua trang sức cho nàng ấy.

Hô hô hô, nghĩ đến có trang sức mới, Giang Du cũng sắp cười lộ hết cả răng ra.

Trước mặt cô bà nàng ấy ngoan ngoãn cầm khăn tay che lại.

Cảm giác cầm khăn tay còn khá tốt, ha ha ha, muốn cậy vụn thịt mắc trong kẽ răng ra, lấy khăn che lại thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Miên Miên thấy a tỷ cười đến run cả người, khó cho a tỷ trên mặt còn biểu hiện ra vẻ đoan trang hào phóng, cô bà dạy dỗ có phương pháp.

Nàng cũng rất vui vẻ, nhịn không được mà cười chảy nước miếng.

Cô bà đưa khăn ra, nhẹ nhàng lau nước miếng cho nàng.

Xe ngựa lắc lư, ba nữ tử ngồi trong muốn nhìn xem thế giới, còn có một Ân cô đã nhìn thấy thế giới quá nhiều.

Đây là tiệm trang sức nhỏ nhất mà bà ấy từng tới, nhưng cũng lại là lần mà bà ấy vui vẻ nhất.

Thấy dáng vẻ ba vị chủ tử đều vui vẻ không gì sánh được, Ân cô cũng bị cảm nhiễm.

Thỉnh thoảng giúp tiểu hài tử lau nước bọt, sau đó dặn dò: "Ở bên ngoài không được lộ cảm xúc ra bên ngoài, chúng ta phải đứng đắn, mặt ngươi không có biểu tình, bọn họ sẽ không đoán ra ngươi đang nghĩ gì, như vậy dễ mặc cả."