Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 125



Du Tỷ Nhi nghe đến có thể mặc cả, lập tức hiểu ra gật đầu.

Tần Lạc Hà cũng biểu thị hiểu rõ tiếp thu.

Giang Miên Miên:.... Vất vả cô bà rồi.

Dạy học còn phải gần gũi với cuộc sống.

Tiệm trang sức “Kim Nhã Các” lớn nhất huyện thành.

Ân cô xuống xe trước, kén chọn nhìn tiệm nhỏ này, chỉ có hai tầng, mặt tiền cũng nhỏ, tồi tàn không thôi.

Nghe thấy tiếng cười hi hi của Du Tỷ Nhi ở trong xe ngựa, rất bất lực, lại có chút xót xa.

Quên đi, thực ra nàng ấy cũng rất hạnh phúc.

Nàng ấy vẫn nghiêm mặt, dáng vẻ không chút cẩu thả.

Mà chưởng quỹ trong tiệm trang sức nhìn thấy lão nô bộc vén rèm xuống xe ngựa trước, tư thế kia khí thế kia, không cần giới thiệu, không cần hỏi thăm là nhà nào, hắn ta đã theo bản năng hăng hái chạy ra ngoài cong eo đón khách.

Trong tiệm, hôm nay Giang Uyển cũng tình cờ đến chọn trang sức, nàng ta cũng rất phô trương, mang hai nha hoàn, bốn tên thị vệ.

Nhưng chưởng quỹ cũng không đích thân ra đón, thứ mắt chó coi người người.

Mặc dù Giang Uyển xem thường tiệm trang sức nhỏ này, ánh mắt của nàng ta rất cao, nhưng xảo phụ không bột đố gột lên hồ, cuối cùng cũng là đi nhờ cậy người khác, nàng ta dựa theo ý tưởng của mình đặt làm hai chiếc trâm cài tóc, một cái chính nàng ta đeo, một cái tặng cho cô cô.

Hôm nay là đến để lấy đồ.

Cũng không biết ai có mặt mũi lớn như vậy, thế mà lại khiến đích thân chưởng quỹ ra đón.

Giang Uyển hơi quay người, nhìn thấy v.ú già kia, chỉ cảm thấy khí chất của đối phương quả thật đáng gờm.

Một bà lão đứng ở đó, khiến người cảm thấy không dám tuỳ ý đến gần.

Một v.ú già đã lợi hại như vậy, chủ tử sẽ cường đại đến nhường nào, Giang Uyển cũng không nhịn được mà nổi nên lòng muốn kết giao.

Kết quả nhìn rèm xe mở ra, một cô nương ưu nhã hào phóng nhảy xuống, một phu nhân đoan trang, còn có một nữ đồng xinh đẹp.

Nữ đồng bổ nào vào trong lòng v.ú già, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Cô nương cử chỉ ưu nhã hành động hào phòng kia thế mà lại là Giang Du tâm tư nhỏ mọn?

Phu nhân đoan trang kia thế mà lại là nữ nhân thôn quê mà nàng ta vẫn luôn không thèm để vào trong mắt.

Trái tim Giang Uyển như bị người đập mạnh một cái, không phải như thế này, không thể...

Trời trong nắng ấm.

Du khách như tơ.

Thích hợp dạo phố

Mặc dù huyện Minh bây giờ nằm dưới sự cai trị của phản tặc, nhưng lại không nhìn thấy chút tiêu điều nào.

Thậm chí so với những năm trước kia, còn náo nhiệt hơn.

Thỉnh thoảng nghe được thế giới bên ngoài truyền đến tin tức không vui, bách tính còn thấy rất may mắn.

Chưởng quỹ chạy nhanh ra ngoài, nhìn thấy v.ú già kia xuống xe, cũng nhìn thấy người xuống ngựa.

Là hai nữ quyến ôm hài nhi.

Lạ mặt, trước kia chưa từng nhìn thấy.

Ăn mặc cũng không hoa lệ, nhưng quan sát khí chất cũng không hề tầm thường.

Ân cô mặc cho Tần phu nhân và Du Tỷ Nhi bị đánh giá.

TBC

Nếu như tiểu chưởng quỹ của tiệm nhỏ này còn không qua được, vậy chính là hoàn toàn không đủ tư cách.

Người lõi đời nhiều vô kể.

Tiểu hài tử trong lòng này bà ấy không lo lắng.

Tiểu hài tử này quá có thể hù người, còn hù được cả bà ấy.

Bà ấy nhìn Tần phu nhân và đại cô nương vẫn còn hơi có chút căng thẳng.

Bước chân không giống lúc ở nhà.

Nhưng tiểu hài tử này chỉ tò mò, không sợ hãi, trong mắt lại còn có chút cảm giác chê bai nho nhỏ.

Gần như cảm thấy lầu trang sức này quá nhỏ

Ân cô bây giờ đọc hiểu ánh mắt của tiểu chủ tử, không nói đến trăm phần trăm, chín mươi phần trăm thì vẫn có thể.

Giang Miên Miên quả thật có chút thất vọng nho nhỏ.

Tiệm trang sức vô địch mà a tỷ ngày nhớ đêm mong, hoá ra nhỏ như vậy, mặt tiền cũng rất bình thường.

Chẳng qua nghĩ đến ở huyện thành nhỏ, thật ra đã là rất tuyệt rồi.

Giang Du thật sự rất căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy chưởng quỹ kia cười khẽ lên đón, dáng vẻ ân cần không thôi, nàng ấy cảm thấy xong rồi, may mắn nàng ấy không có tiền, nếu nàng ấy có tiền, chắc chắn sẽ là người tiêu tiền như nước.

Không nhìn nổi nụ cười thấp hèn của người khác, sẽ không nhịn được mà cảm thấy phải tiêu rất nhiều tiền để mua nhiều thứ mới được.

Không được, không được, trong nhà không giàu có đến mức độ đó, phải tiêu tiết kiệm, không thể bị khuôn mặt tươi cười đó đánh lừa, cô bà nói đúng, phải giữ giá, giữ giá, không thể để người khác nhìn rõ thực hư, dễ mặc cả.

Thứ trước mắt chỉ là tiệm trang sức, không thể ăn không thể uống, thật ra cũng không có gì to tát lắm.

Nghĩ như vậy, Giang Du dùng hết mọi nội dung mà cô bà dạy thường ngày .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đi đường phải thẳng lưng thẳng eo, điềm tĩnh đĩnh đạc.

Không cần trốn tránh ánh mắt của mọi người.

Bước đi ổn định, không nhanh không chậm.

Không có gì to tát, nàng ấy lớn lên cực xinh đẹp, cho nên người khác mới luôn nhìn nàng ấy.

Thứ không đẹp mới không có ai nhìn.

Không được tuỳ tiện cười to, khi cười, ánh mắt nhất định phải thẳng, không thể tuỳ tiện đưa liếc.

Với nam tử, càng là như vậy, nói chuyện phải hào phóng, không được muốn nói lại thôi.

Đối với người không thích, cứ xem như là đồ ăn ngươi không thích là được.

Trầm ổn, trầm ổn, trầm ổn.

Giang Du tự cổ vũ mình.

Tần Lạc Hà cũng đang tự cổ vũ bản thân.

Dung nhan của tướng công như vậy, bây giờ địa vị cũng khác rồi, nếu như nàng ấy còn khúm na khúm núm, chắc chắn không xứng với tướng công.

Nghe nói trong huyện thành có không ít cô nương mất mặt mất mũi vẫn đang đi vòng quanh bên ngoài huyện nha, muốn tình cờ gặp tướng công.

Trong lòng Tần Lạc Hà chắc chắn tin tưởng tướng công, dung mạo kia của tướng công, nếu thật sự có cái gì, chắc chắn không đến lượt nàng ấy.

Mặc dù tướng công luôn khích lệ nàng ấy, nàng ấy chính là người tốt nhất.

Nhưng loại tâm tư này của nữ tử vẫn là khác nhau, nàng ấy cần phải học tập trưởng thành, cần sự khẳng định của thế giới bên ngoài, cần sự chỉ dạy của Ân cô.

Nàng ấy phát huy toàn bộ kỹ năng săn b.ắ.n của mình vào việc luyện tập bước đi, bình thường cẩn thận quan sát Ân cô đi đường.

Chẳng qua Ân cô nói thân phận khác nhau, nhịp đi cũng khác nhau, không thể chỉ học võ công mèo cào.

Ân cô phát hiện năng lực học tập của Tần phu nhân quá mạnh, một ngày là có thể bước đi giống y xì cách đi của bà ấy, nhưng thân phận của bà ấy và Tần phu nhân khác nhau, vẫn là khác nhau.

Tần Lạc Hà thật ra cũng phát hiện, Ân cô hẳn là từng làm việc hầu hạ người khác, làm lâu rồi, bà ấy thức cong eo với tướng công, với Miên Miên cũng là như vậy.

Bọn họ ở chung với tướng công thoải mái hơn so với Ân cô một chút.

Nàng ấy rất chăm chỉ, nhưng cũng có chút xấu hổ, luôn coi như hỏi chương trình học của Du Tỷ Nhi, lơ đãng hỏi Ân cô.

Ân cô dạy dỗ rất cẩn thận, sau đó Tần Lạc Hà phản ứng lại, Ân cô là đang dạy nàng ấy.

Nàng ấy nhảy xuống xe ngựa có hơi chút căng thẳng, nhưng nàng ấy rất nhanh liền che dấu đi.

Khiến người vừa nhìn liền thấy đây là một phu nhân có khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Cảm giác như là người nắm quyền.

Bồi bàn bình thường nhìn y phục xem người, kính lụa là trước rồi mới kính người.

Mắt nhìn của chưởng quỹ tất nhiên phải tốt hơn một chút, "nhìn mặt xem người", thông qua dung mạo thần thái động tác, quan sát người tới.

Hắn ta càng cúi eo thấp hơn một chút, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn một chút.

Dẫn người vào trong liền đi lên lầu.

Tần Lạc Hà mở miệng nói: "Không cần rắc rối, hôm nay chỉ là tuỳ tiện nhìn xem."

"Phu nhân tiểu thư mua hay không cứ tuỳ ý, tiệm nhỏ vừa hay nhập một lô hàng mới, mời phu nhân tiểu thư nể mặt xem thử."

Chưởng quỹ nhiệt tình mà không thất lễ.

Người đang ở trong tiệm chọn lựa trang sức đều có chút tò mò về người đến.

Lạ mặt.

Nhưng khí chất không tầm thường.

Cũng không biết là nữ quyến nhà nào.

Có người đột nhiên nhớ tới gì đó, che miệng lại.

Lần trước nàng ấy đích thân tham gia bữa tiệc tối mà phản tặc mời.

Bây giờ quá huyết tin quá khiến người kinh sợ.

Nàng ấy nhất thời không nhớ tới, lại cảm thấy quen mặt.

Liếc mắt nhiều mấy lần mới nhớ lại, là nữ quyến của Giang nhị lang.

Nhưng cô nương chưa gả trong huyện thành chưa c.h.ế.t tâm, thỉnh thoảng lảng vảng ngoài huyện nha, giống như cảm thấy thê tử của Giang nhị lang không xứng với hắn.

Nghe nói chính là một thôn phụ bình thường,

Hôm đó hoảng loạn, cũng không để ý nhiều.

Hình như vóc người rất cao lớn.

Còn có chính là đại cô nương nhà đó có chút không tim không phổi, gan lớn, cảnh tượng kia, mọi người sợ hãi không ăn nổi, chỉ có nàng ấy ăn thơm ngon.

Còn có một hài nhi rất nhỏ, tất nhiên cũng không chú ý lớn lên như thế nào.

Cảnh tưởng như kia, thật sự không nhớ nổi những chi tiết linh tinh vụn vặt, nhớ cũng không dám nhớ lại.

Nhưng nhìn lại Giang phu nhân, lại phát hiện vóc người nàng ấy cao lớn, y phục ăn mặc lại vô cùng xinh đẹp.

Mà khí chất không tầm thường.

Vừa nhìn chính là dáng vẻ chính thê, biết tiến biết lùi, cử chỉ ung dung.