Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 126



Hôm đó cảm thấy đại cô nương có chút thô bỉ.

Hôm nay nhìn lại phát hiện không giống.

Đại cô nương lớn lên cực kỳ mượt mà khoan khoái, rất được yêu thích, nhìn vào thấy tính cách rất tốt rất thân thiết.

Giơ tay nhấc chân cũng điềm tĩnh đĩnh đạc, trên người có sự kiêu căng của thiếu nữ.

Là dáng vẻ mà trưởng bối thích.

Bây giờ nghĩ lại, hôm đó loại cảnh tượng kia còn có thể ăn uống như thường, thật sự không phải thô bỉ, mà là người ta sáng tỏ trong lòng.

Còn có nữ đồng trong lòng v.ú già kia, lớn lên quá giống Giang nhị lang, xinh đẹp như ngọc điêu.

Đánh giá cũng chỉ trong chớp mắt. (Tác giả đã viết rất lâu o(╯□╰)o)

Phu nhân kia liền lên trước chào hỏi.

"Giang phu nhân."

Tần Lạc Hà nhìn về phía người chào hỏi.

Không quen biết, nhưng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nàng ấy cũng rất thích xưng hô Giang phu nhân này.

Mới bắt đầu nghe thấy có người gọi nàng ấy là phu nhân nàng ấy còn có chút quẫn bách, bây giờ ngày ngày nghe Ân cô gọi nàng ấy là phu nhân, nàng ấy cũng quen rồi.

Người đến tự giới thiệu chính mình, phu gia làm việc ở huyện nha.

Tần Lạc Hà hào phóng ứng phó, ban đầu nàng ấy vẫn còn hơi lo lắng, nói vài câu cảm thấy hình như không khác gì nói chuyện với các đại nương, chính là tám chuyện.

Một cái ở cổng thôn một cái ở trong tiệm.

Nghĩ như vậy, Tần Lạc Hà càng thoải mái, nắm bắt được phương hướng nói chuyện.

Hàn huyên vài câu, liền quả quyết ngừng lại, nhìn về phía trang sức.

Bởi vì Ân cô nói nói chuyện ở bên ngoài, không được đứng nói quá lâu, trừ khi đặc biệt được mời, nói nhiều ắt sai nhiều, nói ít nghe nhiều.

Lúc a nương nói chuyện với người khác, ánh mắt của Giang Du cũng không nhìn lung tung, ngoan ngoãn đứng cạnh, bộ dáng rất ngoan hiền.

Giang Miên Miên vẫn còn nhỏ, ngóng trái trông phải.

Kết quả liền nhìn thấy một người quen.

Giang Miên Miên thật sự không có ấn tượng gì với những người khác ở đây, nhưng đối với nàng mà nói nàng có ấn tượng quá sâu sắc với cô nương kia.

Ân cô cũng thuận theo ánh mắt của Miên Miên mà nhìn qua.

Nhìn thấy một cô nương.

Ân cô cũng không tránh khỏi có vài phần kinh ngạc.

Lại nhìn nhiều một cái.

Tất nhiên Ân cô nhìn người rất mịt mờ, sẽ không làm người ta cảm thấy khó chịu khi bị đánh giá.

Ân cô cảm thấy khí độ cô nương này bất phàm, trên người có một loại cảm giác trưởng thành vượt qua tuổi tác.

Rất mỹ mạo, rất biết ăn mặc.

Dung mạo tám phần, chỉnh trang thành mười phần, người bình thường đều sẽ không nhìn ra được loại tâm cơ này.

Chỉ cảm thấy nàng ta xinh đẹp không thôi, như hoa sen mới nở, do thiên nhiên chạm khắc.

Giơ tay nhấc chân còn có một loại cảm giác quý nhân.

Ân cô cảm thấy có chút phiền muộn.

Nhìn nàng ta cũng đi tới chào hỏi.

"Đường tỷ, Nhị thẩm."

Tần Lạc Hà nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt, khẽ cau mày.

Nàng ấy yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả đường đi lối về, đối với người tướng công không thích, nàng ấy cũng cực kỳ chán ghét.

TBC

Mặc dù nói nhà đó, biểu hiện của Giang Uyển giống như khác biệt.

Trước đây Tần Lạc Hà luôn cảm thấy cô nương này tâm địa thiện lương, cũng đối xử khách khí với người khác.

Chuyện thế hệ cha thúc, nàng ta cũng không hiểu.

Nhưng sau khi trải qua vụ bắt cóc, hài đồng vô tội sao? Nàng ta ăn sung mặc sướng cũng không vô tội, nàng ta ăn nàng ta uống nàng ta cao cao tại thượng, đều không vô tội.

Mà nàng ấy mới chú ý tới, trước đây tiểu cô nương này trước nay đều không gọi mình là Nhị thẩm.

Mặc dù nàng ta thông tình đạt lý, nhưng chưa từng coi nàng ấy là trưởng bối.

Tần Lạc Hà làm như không nhìn thấy nàng ta, lướt qua.

"Lên lầu thôi, dưới lầu ồn ào, có hơi nhiều người tạp nham." Tần Lạc Hà nói xong.

Lại mỉm cười giải thích với phu nhân vừa rồi một câu: "Vương phu nhân ta không có ý nói ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phu nhân kia mỉm cười hiểu rõ.

Giang Uyển vô cùng xấu hổ, chỉ cảm thấy mọi người đều đang nhìn nàng ta.

Nhưng khuôn mặt nàng ta vẫn không đổi sắc, dáng vẻ vân đạm phong khinh.

Chỉ là hơi mỉm cười gật đầu, khiến người cảm thấy nàng ta rất hiểu chuyện, cũng rất biết chịu đựng nhẫn nhục.

Lại doạ Ân cô sợ hãi.

Cảm thấy tiểu cô nương của thành phủ này có chút thâm thuý quá mức.

Giang Du nhìn thấy Giang Uyển, khoảnh khắc đầu tiên vẫn là nhìn thấy y phục trang sức giày thêu mới ở trên người nàng ta.

Hình như nàng ta ăn mặc đơn bạc hơn lúc trước một chút, nhưng vẫn rất hoa lệ.

Thời gian này trải qua huấn luyện đặc biệt của cô bà, Giang Du ít ít nhiều nhiều gì cũng hiểu được một chút kỹ thuật trang điểm của nữ tử.

Nàng ấy lúc trước cảm thấy Giang Uyển cao cao tại thượng, mặc dù đều là họ Giang, nhưng nàng ấy ở trước mặt Giang Uyển liền thấy rất tự ti, phương thức nàng ấy biểu hiện sự tự ti chính là cứng miệng, lời gì khó nghe đều nói ra ngoài, nạt người, dùng hết sức mà nạt.

Nhưng không ngờ tới, cách một khoảng thời gian dài như vậy, Giang Du lại nhớ lại bản thân trước kia, chợt nhận ra chính mình lúc đó mình rất ấu trĩ

Hóa ra Giang Uyển dường như cũng không có gì đáng sợ, nàng ta chỉ là ăn mặc đẹp hơn một chút, dùng tốt hơn một chút, trang điểm đẹp hơn một chút, những thứ này có điều kiện đều có thể làm được, bọn họ cũng không khác biệt quá lớn.

Thậm chí cha nàng ấy đẹp hơn, cho nên nàng ấy cũng xinh đẹp hơn, đây chính là cha truyền con nối gì đó mà Miên Miên nói.

Lần đầu tiên nàng ấy phát hiện, Giang Uyển hoá ra là người lùn, không cao bằng nàng ấy.

Giang Uyển cũng không trắng như nàng ấy, làn da nàng ấy trắng hơn.

Mà mi mày của Giang Uyển không nảy nở, cô bà nói rồi, cô nương như này không được thích, tâm sự quá nhiều.

Giang Du nhìn nhiều hai lần, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như phượng hoàng nhỏ chân chính, đi lên lầu.

Chính là đi gần đến cầu thang, vẫn là nhịn không được quay đầu lại, làm mặt quỷ với Giang Uyển.

*

Ngoài cửa sổ có một con sông nhỏ.

Bên sông có cây liễu.

Dưới gốc cây có nữ nhân đang ngồi trên phiến đá giặt y phục.

Xa hơn nữa, mái hiên này nối mái hiên khác, nối tiếp nhau san sát, có một loại đẹp đẽ khăng khít.

Giang Miên Miên ngồi trước cửa sổ lầu hai, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, ngồi cao hơn một chút, tầm nhìn liền khác nhau.

Chưởng quỹ cầm một khay gỗ ra, bên trên lót vải lụa màu trắng, sau đó để từng món từng món trang sức lên trên.

Lụa trắng sẽ phản chiếu quang, rất có cùng ý loại ý đồ với việc bật đèn chiếu sáng trong cửa tiệm châu báu, làm cho đồ trang sức càng sáng sủa đẹp mặt hơn.

Nàng chỉ liếc nhìn trang sức vài lần, không có hứng thú lắm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ân cô thấy tiểu cô nương bắt đầu khẽ lắc chân, không để ý đến đồ trang sức trên bàn, mà tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bà ấy liền thích khí thế trên người này của tiểu cô nương

Ân cô đưa nước qua, để nàng cầm uống.

Giang Miên Miên thoải mái ngắm cảnh uống nước, đợi a nương a tỷ mua đồ.

May mắn dưới lầu không có ông cố của xe đong đưa, nếu không nàng có thể cũng đi đong đưa một lát.

Tần Lạc Hà thật sự không có kinh nghiệm mua sắm, ít nhất không có kinh nghiệm mua trang sức.

Nàng ấy ghi nhớ những lời của Ân cô, nhìn nhiều nói ít, thích cũng không được tuỳ tiện biểu hiện ra ngoài.

Cái này nàng ấy hiểu, mua hàng mới chọn hàng.

Thật ra giống như mua đồ trước đây, chỉ là đổi thành thứ đồ khác

Còn Giang Du khá hưng phấn.

Vừa rồi khi đối mặt với Giang Uyển, nàng ấy bày ra vẻ cao cao tại thượng như phượng hoàng nhỏ, lên lầu, suýt chút nữa không giữ được bụng, bụng nhỏ đều nhô ra ngoài.

Lúc này ngồi xuống còn có chút xíu kích động.

Giang Uyển vừa nãy hẳn là bị nàng ấy làm cho tức rồi đi, hẳn là có.

Lúc trước thấy Giang Uyển đều là cao cao tại thượng, dường như nàng ấy làm cái gì nàng ta cũng không tính toán, Giang Du còn xét lại mình, có phải chính mình lại làm chuyện gì sai không.

Bây giờ nghĩ lại, đó chính là hỉ nộ không nói bằng sắc mặt mà cô bà nói

Nhưng vừa rồi nàng ấy cảm nhận được Giang Uyển đang rất không vui.

Giang Du có chút dương dương tự đắc, giống như lần mò được chút mạch của Giang Uyển, nhìn thấy nàng ta không vui, nàng ấy liền vui vẻ.

Cô bà đúng thật là lợi hại, đi về nấu nồi canh cho cô bà, hiếu thuận cô bà một bữa.

Làm Giang Uyển tức giận, cảm thấy còn hạnh phúc hơn chọn trang sức.