Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 127



Nàng ấy không quá hiểu về đồ trang sức, cũng chưa từng mua, không dám động vào lắm.

Lo lắng làm hỏng bị ăn vạ.

Giang Du quay đầu nói với cô bà: "Cô bà, cô bà chọn giúp cháu một cái."

Ân cô khá hài lòng với điểm này của Du Tỷ Nhi, không hiểu sẽ không giả bộ biết, rất thản nhiên.

Mà Tần phu nhân ngoại trừ chưa nhìn qua thế giới rộng lớn, thật tế là người cực kỳ thông minh, hơi chỉ điểm một chút liền có thể học một suy ba, cũng sẽ không tự cho là thông minh, rất dễ dạy.

Ân cô bảo phu nhân chọn trước.

Tần Lạc Hà chọn một trâm cài tóc, rất đơn giản, chính là một cây trâm bạc, phần đầu thô tròn, có thể cố định tóc, Tần Lạc Hà cảm thấy khi cần thiết, làm vũ khí cũng rất tốt, rút từ trên đầu ra, nhắm phía tim, phía cổ, phía đầu, đầu không biết có thể cắm vào không, xương đầu hơi cứng.

Quay về lại mài nhọn đầu cái trâm này, tìm đầu của súc sinh nào đấy làm thử.

Ân cô khẽ gật đầu, nói thật đồ trong tiệm này, đều không tốt lắm.

Hoặc là quá thô tục, kiểu dáng đã có ở trong kinh từ mấy năm trước, khả năng giờ mới lưu truyền đến chỗ này.

Hoặc là thô bần không thôi.

Cây trâm mà Tần phu nhân chọn đã xem như là cái thuận mắt hiếm có trong đám đó rồi.

Khi ngươi không có gì, thật ra đơn giản là tốt rồi.

Cố tình phức tạp, tay nghề không đúng chỗ, ngược lại rơi vào hạng thấp kém.

Bà ấy hỏi chưởng quỹ: "Có đặt làm không, vừa mới nhìn thấy hai cái trâm ở quầy dưới lầu khá đẹp."

Chưởng quỹ vừa nghe Vương phu nhân ở dưới lầu chào hỏi, biết vài người trước mắt là nữ quyến của Giang đại nhân, càng thêm nhiệt tình.

Du sao bây giờ Giang đại nhân là người quản lý bọn họ hiện tại.

Mà có Giang đại nhân, việc kinh doanh của bọn họ dần dần khởi sắc, lại càng dễ kinh doanh hơn.

Không có các loại giao tiền theo từng đợt từng đợt.

Tính toán lợi nhuận càng lớn, hắn ta còn suy nghĩ liên lạc với bạn hợp tác lúc trước, lại đến bên này làm một ít kinh doanh.

"Có, tiệm nhỏ nhận đặt làm, nếu Giang phu nhân đặt làm, nhất định sẽ làm gấp rút ngay. Cái trâm cài tóc kia là Uyển cô nương đích thân đưa bản vẽ đến làm, kiểu dáng chưa từng nhìn thấy, chẳng qua không làm khó được tiệm ta, tiệm ta gửi đến phủ thành có đại sư chuyên môn làm. Khó cỡ nào cũng có thể làm."

Chưởng quỹ còn có lời chưa nói, Uyển cô nương ngoại trừ đặt làm hai trâm cài tóc ra, thế mà còn đưa cho hắn ta mấy bản vẽ mới, nói là muốn bán cho hắn ta.

Chưởng quỹ không nỡ, thiên kim hào môn chưa từng kiếm tiền, mở miệng liền hét giá cao, nhưng nhìn thấy hiệu quả của chiếc trâm kia, thật sự kinh diễm, yêu thích không buông tay, thậm chí cảm thấy dáng vẻ này, thịnh hành Kinh Thành chắc chắn không thành vấn đề.

Vẫn là nghiến răng, dự định mua đứt.

Chưởng quỹ cảm thấy Uyển nhi cô nương này thật đúng là có chút thủ đoạn.

Ân cô gật đầu khen ngợi: "Uyển cô nương đúng thật là tinh ý, thế mà lại nhớ rõ kiểu dáng lưu hành trong Kinh Thành, đúng là lợi hại."

Chưởng quỹ chỉ cảm thấy lộp bộp trong lòng, có chút không tốt.

"Mang đôi bông tai kia cho ta xem." Ân cô chỉ khẽ nhắc một câu, không nói nhiều nữa.

Đại cô nương đầu tóc dày, một đầu tóc đen, cho dù không có trâm cài cũng rất xinh đẹp.

Vành tai của nàng ấy thanh tú, đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ này mặc dù nhỏ, nhưng có độ sáng bóng tốt, phù hợp với nàng ấy.

Làn da nàng ấy trắng, mặt tròn mướt, đeo cùng ngọc trai chính là kết hợp hoàn hảo.

Ân cô còn phát hiện trong phòng của tiểu cô nương có một đôi giày thêu, trên đó có trân châu, vô cùng khác biệt, không giống như thứ trong nhà sẽ mua.

Nói là bằng hữu của huynh trưởng đưa, đưa rất nhiều đồ, chỉ là một trong số đó, người đặc biệt tốt, lâu rồi bặt vô âm tín, rất lo lắng không biết có phải c.h.ế.t rồi không.

Ân cô: ......

Tặng quà sẽ không tặng giày thêu, hơn nữa nghe có vẻ là nhà đại hộ, này chắc chắn có vấn đề.

Chẳng qua đại cô nương không có thông suốt.

Về sau lại nói.

Ân cô cảm thấy quay về chải đầu khả năng lại rớt một bó tóc.

Bận tâm quá nhiều.

Tần Lạc Hà chọn một trâm cài tóc, một khuyên tai ngọc trai, chọn một con hổ nhỏ cho Miên Miên, làm bằng bạc.

Giang Miên Miên nhận lấy chơi đùa trong tay, cũng rất vừa ý.

Dù sao nàng không thể chọn đồ cài lên đầu, nàng luôn lo lắng tóc ít, lại cài thêm đồ vào, tóc sẽ quá nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tay, cổ tay, nàng đều không muốn đeo, điều kiện kinh tế cổ đại kém, nàng lo lắng chính mình đeo vào bị người bán mất, còn có một chút xíu lo lắng liệu trong trang sức có chì hay không, dứt khoát cầm món đồ cầm tay, cầm chơi, còn có thể cất giấu.

Nhìn còn có vẻ kháu khỉnh bụ bẫm trông rất đáng yêu.

Nàng vui vẻ lắc lư đung đưa, cảm thấy nàng kiếm lời nhất.

Con hổ nhỏ của nàng có thể để nằm thẳng, sau lưng còn có một cái lỗ, xỏ sợi dây qua.

Nàng chơi mệt rồi, còn có thể treo ở cổ tay.

Ân cô cũng vẽ vài bản vẽ ngay tại chỗ đưa cho chưởng quỹ, nói với chưởng quỹ phải làm như thế nào.

Giang Miên Miên cầm tiểu não hổ [1] chơi, dựa gần cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy một đội nhân mã từ xa,đi đầu là đại và một thiếu niên khác, đại ca rất uy phong, cưỡi ngựa cầm kiếm, ánh mắt thẳng tắp.

[1]

[1] tiểu lão hổ, giọng ngọng của hài nhi

Giang Du cũng nhìn thấy đại ca.

Sau đó liền vẫy tay gọi: "A huynh."

Thiếu niên cưỡi ngựa dưới lầu ngước đầu, nam tử bên người hắn cũng ngước đầu.

Chính là Giang Phong và Tí Can Tướng.

Tí Can Tướng là tới tìm Giang Phong chiêu mộ người xuất chiến.

Tí Can Tướng ngước đầu nhìn thấy cô nương kia cười trong sáng sạch sẽ, đôi mắt tròn tròn chứa đầy sự vui mừng.

Bên cạnh còn có một tiểu nữ đồng, cũng vẫy vẫy bàn tay nhỏ mập mạp, ngọt ngào gọi: "A huynh."

"Can Tướng huynh chờ một chút, ta xin phép thất lễ." Giang Phong ôm quyền với Tí Can Tướng.

Hắn nhảy xuống ngựa tiến vào tiệm, trực tiếp lên lầu, trực tiếp đến mức không nhìn thấy Giang Uyển.

Giang Uyển đến chỗ nào đều là tâm điểm, không nghĩ tới có một ngày bị nói là loại người tạp nham thì thôi đi, thế mà còn hoàn toàn bị bỏ qua.

TBC

Mà nam tử cưỡi ngựa đợi ngoài cửa, cũng không nhìn nàng ta, mà không ngừng liếc nhìn lên trên lầu.

Giang Uyển chỉ cảm thấy chính mình giống như nơi nơi bị Giang Du khắc chế, gặp phải nàng ấy liền không thuận lợi.

Không nghĩ tới Giang Du không đi làm tỳ nữ, không bị mất trí nhớ, lại vẫn cứ là dáng vẻ trương dương như nàng ta nhìn thấy trong mơ, tức c.h.ế.t người.

Giang Phong lên lầu liền bế Miên Miên lên.

Chào hỏi a nương Ân cô xong, mới nói với Giang Tiểu Du: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy, lại cười lộ hết cả răng ra rồi."

Giang Du cầm đôi bông tai kia ra nói: "Cô bà chọn cho muội, thích."

"Ngốc." Giang Phong véo mặt đại muội muội.

Giang Miên Miên lo lắng bị véo mặt, giơ tiểu não hổ lên nói: "A huynh, tiểu não hổ của muội, cho huynh."

Quả nhiên a huynh nói hắn không cần, kết quả vẫn xoa mạnh đầu nàng.

Chào hỏi xong, Giang Phong nói có chuyện, lại chạy đi, còn hào phóng bảo lão bản tính là nợ của hắn.

Giang Miên Miên ngạc nhiên đến mức suýt nữa phun ra bóng nước, a huynh thế mà có tiểu kim khố sao, đáng gờm.

Cả nhà chọn trang sức xong, liền chuẩn bị về thôn.

Vẫn là ngồi xe ngựa.

Lên xe, Giang Du không giả vờ nữa, vui vẻ cầm ngọc trai treo ở chỗ này, treo ở chỗ kia, vui vẻ đến mức m.ô.n.g không thể yên.

Trâm cài tóc của Tần Lạc Hà đã ở trên tóc nàng ấy, nhìn vào chỉ lộ ra viên cầu tròn trong màu bạc, rất điệu thấp.

Giang Miên Miên ôm tiểu não hổ, ngồi trong lòng a nương, cảm nhận xe ngựa lắc lư, vô thức hừ một bài ca, không phải thành một bài hát, không thành khúc, không thành điệu, không thành câu.

Miên miên mềm mềm, lên lên xuống xuống.

Ân cô ngồi thẳng, nghe tiếng hừ cô vô thức của tiểu cô nương, không nói một lời, lẳng lặng lắng nghe, ngay cả Du Tỷ Nhi và Tần Lạc Hà trong xe ngựa cũng yên tĩnh.

Giang Miên Miên không để ý, vẫn vừa chơi vừa ngâm nga.

Ân cô chỉ cảm thấy không hổ là di truyền, tiểu cô nương mới bao lớn, giọng điệu ngân nga này bà ấy chưa bao giờ nghe qua, chắc chắn cũng chưa từng có người hát, giống như hát bậy, nhưng lại có thâm ý khác.

Ngón tay bà ấy gõ nhẹ lên đầu gối, không ngờ lại nhớ từng câu từng câu.

Giang Miên Miên chơi mệt rồi, nàng dán mặt vào lòng a nương ngủ thiếp đi.

Cái đầu nhỏ lắc lư theo xe ngựa, được bàn tay to của a nương giữ chặt, ngủ rất sâu, bên mặt bị ép đến phồng thịt lên.