Xe ngựa lọc cọc, đung đưa lắc lư.
Giang Miên Miên mở mắt ra, đã về đến nhà rồi. Tóc mái nàng ướt nhẹp, ướt đẫm lúc ngủ vì đổ mồ hôi.
Nhiệt độ cơ thể của hài nhi còn nóng hơn, dễ đổ mồ hôi hơn.
Nàng đã đổi sang cái ôm khác, lúc này đang ở trong lòng của bà cô.
Cái ôm của bà cô mát hơn đôi chút.
Nàng hơi hé mắt ra nhìn đôi bông tai trân châu a tỷ đang đeo, đi đường cứ đung đưa lắc lư.
Có điều lần này nàng ấy không vội vàng vào thôn khoe khoang nữa. Chủ yếu là vì hiện giờ điều kiện gia đình đã khá lên, đã ra vẻ nhiều rồi, khoe khoang ra vẻ nữa thì sẽ khiến người ta khinh ghét.
Ân cô thấy tiểu cô nương mở mắt nhìn chằm chằm vào bông tai của tỷ tỷ bèn cười hỏi: “Cô bà cũng xỏ lỗ tai cho cháu nhé?”
Giang Miên Miên lắc đầu hoảng hốt: “Không cần, không cần đâu.”
Tuy rằng xỏ lỗ tai có lẽ sẽ không dẫn đến c.h.ế.t người nhưng nàng không thích.
Ân cô cũng không nỡ lòng, dái tai của tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng, tròn mượt lại còn vểnh vểnh lên, trông hệt như hai viên trân châu nhỏ nhỏ tự nhiên, cực kỳ đẹp, trêu ghẹo tiểu cô nương.
Về đến nhà, cô bà, a nương và a tỷ lại bàn lại những chuyện đã nghe đã thấy trong lần ra ngoài này.
Giang Miên Miên lúc ở trên xe đã say sưa một giấc nên lúc này khá có tinh thần, nàng ngồi trên cái ghế con của mình rồi cũng nghiêm túc lắng nghe.
TBC
Chú yếu là kể chuyện của Giang Uyển.
Ân cô thở than rằng Giang lão phu nhân đúng thật là khéo tay, nuôi dạy cháu gái nhà mình như danh môn khuê các, mọi cử chỉ đi đứng đều rất kiêu ngạo quý phái, nhưng Du Tỷ Nhi lại chỉ như một nha đầu thôn dã, nhận thức và thủ đoạn hoàn toàn không cùng một đằng cấp.
Nếu như cả hai người cùng ở hậu trạch thì người như đại cô nương hẳn sẽ bỏ mạng rất nhanh.
Bây giờ có dạy cũng không dạy được, nhà người ta đã học từ nhỏ, mưa dầm thấm lâu, ngày này qua ngày khác, còn ngươi thay đổi giữa chừng cho dù điều kiện sống hậu hĩnh thì tính cách cũng đã cố định rồi, khó mà sửa đổi được.
Bà ấy chỉ có thể dạy đại cô nương lớp vỏ bọc bên ngoài, hành vi cử chỉ bên ngoài có thể lừa được người ta chứ tâm tư và suy nghĩ thì không thay đổi được.
Dạy người hành sự đã không dễ, dạy người cách làm người càng hão huyền.
Ân cô chỉ cất lời dặn dò đại cô nương: “Kiểu cô nương giống như Giang Uyển, cháu không cần nghe nàng ta nói cái gì, lời nàng ta nói quanh co lòng vòng, cháu không được tin một chữ nào, ưu thế của cháu là sức mạnh gấp nhiều lần, nếu thật sự chọc tức cháu thì cứ cho nàng ta một bạt tai, nàng ta khóc thì cháu khóc to hơn là được.”
Giang Du hưng phấn gật đầu, đôi mắt nàng ấy long lanh nhìn cô bà, cô bà giỏi quá đi, bà mới gặp Giang Uyển một lần mà đã biết lúc trước nàng ấy ngày nào cũng chịu khổ trước mặt Giang Uyển, rõ ràng cảm chuyện mà Giang Uyển làm là chuyện tốt nhưng cuối cùng người bị thương vẫn là nàng ấy.
Vào lúc Ân cô dạy con trẻ, Tần Lạc Hà chưa từng chen miệng vào, càng không phá ngang.
Không phải là nàng ấy tin Ân cô mà là tin tướng công, tướng công nói Ân cô không có vấn đề gì, rất giởi giang, nàng bèn tin Ân cô không có vấn đề gì, rất giỏi giang.
Giang Miên Miên nghe tới độ nhìn cô bà đầy sùng bái, đúng là cô bà rất hiểu a tỷ, hơn nữa còn rất biết cách dạy theo năng khiếu.
Nói xong a tỷ, Ân cô lại nói: “Sau này có lẽ phu nhân cần phải xã giao qua lại, thế nên tốt nhất là có thể hiểu rõ những gia đình có khả năng sẽ qua lại, trong nhà có mấy người, thê thiếp bao nhiêu, con trẻ có mấy nhiêu, quan hệ ra sao, tôi tớ có bao người, nhà cửa ở đâu, rộng thế nào, có lúc hiểu rõ những chuyện này thì sẽ phát hiện ra rất nhiều việc khác, nếu như phu nhân làm tốt thì còn có thể hỗ trợ được chủ tử.”
Tần Lạc Hà gật đầu, lòng thầm tìm kiếm, có phải nửa đêm hôm nào đó nàng ấy đi loanh quanh, đích thân đi xem thì có lẽ sẽ tỏ tường.
Thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của phụ nhân, Ân cô cảm thấy có điểm gì đó không ổn bèn vội vàng nói: “Chuyện này không vội, thăm dò tin tức, thu thập tin tức cũng là một môn học, chúng ta cứ từ từ, có đôi khi chuyện nghe được chưa chắc đã là nghe thấy, cho dù là tin giả cũng chưa hẳn là vô dụng, phải học cách phân biệt.”
Dạy xong hai người lớn rồi Ân cô bèn quay đầu lại nhìn đứa nhỏ nhất.
Tiểu cô nương mới vừa nãy còn nghe chăm chú nhưng đến lúc bà ấy nhìn thì lại nhe răng cười ngờ nghệch, còn chảy cả nước miếng…
Ân cô nau nước miếng cho nàng.
Trẻ con mọc răng chảy nước miếng cũng là chuyện bình thường.
“Cô bà, mệt rồi, muốn đi ngủ.” Giang Miên Miên nói một cách đáng yêu.
Ân cô, bà ấy không mệt, bà ấy còn chưa dốc hết lòng. Có điều thấy Tần phu nhân và đại tỷ nhi có lẽ cần tiêu hóa những gì vừa học nên bà ấy bế tiểu cô nương về phòng trước.
Dạy rất quan trọng, học cũng quan trọng, suy nghĩ càng quan trọng.
Dạy mà không học thì dạy vô ích.
Học mà không ngẫm thì học phí công.
Ân cô bế tiểu cô nương quay về phòng.
Trong phòng có đệm hương bồ và một cái bàn con, trên bàn con có giấy bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Miên Miên thân thiết nói: “Cô bà, cô bà ngủ một giấc đi, cháu vẽ rồi đợi cô bà dậy cho cô bà xem.”
Ân cô là người đã có tuổi, vốn đã về hưu nhưng bây giờ vẫn chưa vơi bớt nỗi nhọc lòng, ra ngoài một chuyến về nhìn thấy giường đã mệt rồi.
Bà ấy nằm trên giường chợp mắt. Giang Miên Miên ngồi trên chiếc đệm hương bồ. Lúc ở trên xe nàng đã đánh một giấc nên lúc này rất tỉnh tảo, cái bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm cầm chiếc bút than, chính là chiếc bút nhét một thanh than hoa vào trong thanh gỗ. Có thể vẽ được.
Lại là một phát minh vô dụng khác.
Bút lông quá mềm, nàng không nắm chắc được sức lực. Còn bút than lại giống như bút chì, dùng rất thuận tay.
Lúc a tỷ, a nương luyện chữ, Giang Miên Miên cũng sẽ ở bên cạnh vẽ linh tinh.
Giang Miên Miên không mấy hứng thú với núi non sông nước, nàng chỉ vẽ cơ thể người.
Đây là bài học bắt buộc.
Nàng cầm bút than vẽ một cô nương rất xinh đẹp, rất giống Giang Uyển, nhưng nàng chỉ vẽ nửa mặt, nửa còn lại là để lộ hộp sọ, xương hàm, cơ thịt. cơ chẩm trán, động mạch thái dương nông, tuyến mang tai, cơ ức đòn chũm, xương hàm dưới, xương đòn, xương lồng ngực…
Vẽ xong nàng còn gật gù đắc ý, vẫn may tay nghề chưa mất, nên rất có cảm giác bộ xương cốt của hồng nhan.
Nàng nghe thấy trong sân có tiếng cưỡi ngựa, hình như là a huynh về, Giang Miên Miên đẩy cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Ân cô cũng tỉnh giấc.
Bà ấy chỉ chợp mắt, điều chỉnh trạng thái cơ thể về mức tốt nhất.
Bà ấy đứng dậy khẽ vỗ lên y phục, cũng vỗ nhẹ lên xương cốt, tinh thần cũng lanh lẹ lên.
Sờ đầu tóc cũng rất chỉnh tề khong rối loạn chút nào, bà ấy bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả ánh mắt bà ấy rơi xuống bức tranh ở trên mặt bàn. Trong thoáng chốc hơi thở như ngừng cả lại…
“Bấm nhân trung.”
“Dùng sức.”
“Ép tim.”
“Dùng sức.”
Giang Trường Thiên và Giang Phong vừa quay trở về.
Miên Miên nghe thấy tiếng động bèn ra ngoài đón. Kết quả nàng lại nghe thấy trong phòng có động tĩnh bèn đẩy cửa quay lại thì phát hiện cô bà đang nằm trên đất…
Trong thoáng chốc đầu tiên nàng đã nghĩ đến chuyện phải cấp cứu.
Đây không phải là nhồi m.á.u cơ tim hay nhồi m.á.u não đấy chứ.
Nhưng cơ thể trẻ con như nàng thì chắc chắn không làm được, nàng bèn vội đẩy cửa ra, gọi huynh, cha đến.
Người xưa cũng biết cách cấp cứu, bấm nhân trung, vỗ ngực.
Lúc vỗ đến cái thứ hai, Ân cô mở mắt ra.
Trông thấy hai con người trước mặt, còn cả Tiểu Miên Miên nằm bên cạnh mình, bà ấy mới từ từ lấy lại tinh thần.
“Ta không sao.”
Lúc này a nương và a tỷ cũng nghe thấy động tĩnh nên chạy đến.
Ân cô bảo Du Tỷ Nhi bế Miên Miên đi.
Giang Trường Thiên kêu Hạ muội đi hãm một bát thuốc an thần, sau đó đóng cửa lại.
Đều là những người hàng đầu nên dựa vào ánh mắt của Ân cô, hắn đã biết Ân cô có lời muốn nói riêng.
Quả nhiên, Ân cô run run lôi từ dưới người ra một bức tranh mà Miên Miên vẽ.
Vừa nãy trong thoáng chốc cuối cùng khi bà ấy lịm đi, vậy mà vẫn còn nhớ phải giấu bức họa đi, có lẽ là vì không kịp nên bèn nhét xuống dưới người, quá là kinh khủng nên mới ngất lịm đi.
Ân cô cũng đã từng thấy rất nhiều người c.h.ế.t nhưng bà vẫn thấy hơi kinh khủng.
Người xưa tương đối tôn trọng thân thể. Thân thể, da, tóc là phụ mẫu cho, không thể dễ dàng hủy hoại.
Cho dù c.h.ế.t rồi cũng không giày xéo người chết, bổ xẻ t.h.i t.h.ể ra xem trông thế nào.
Nhưng bức vẽ này, một bên mặt rất xinh đẹp, có thể nói là mỹ nhân hiếm có, đôi lông mày, cần cổ, mũi, đôi môi kia đều rất đẹp, tụ họp lại với nhau cũng cực kỳ đẹp.