Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 129



Nhưng bên khác lại vẽ những thứ bên dưới lớp da thịt, khó mà tưởng tượng nổi bọc dưới lớp da đầu của con người thật sự là những thứ ấy ư?

Từng sợi huyết quản? Dải thịt? Xương sọ? Răng?

Cấu trúc ấy, phương hướng m.á.u chảy đó, mỗi một sợi lại có thể kết nối lại với nhau.

Đây là thứ mà người bình thường có thể vẽ ra sao? Đây là thứ mà một đứa trẻ bình thường có thể vẽ ra được sao?

Bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi chuyện như thế, bởi vì chưa có ai lột ra, m.ổ x.ẻ để xem bao giờ.

Dù là ngỗ tác cũng sẽ không làm như vậy.

Cũng không thể bóc tách chi tiết tỉ mỉ như này được.

Giang Trường Thiên trông thấy bức họa này cũng giật nảy mình. Giang Phong nhìn thấy bức vẽ này lại càng kinh hoảng hơn, chẳng thốt ra nổi câu nào.

“Không sao, không sao, không cần kinh sợ, không sao, trẻ con mắt tịnh, có lẽ là nhìn thấy thứ người thường không thể thấy thôi, không sao.”

Bản thân Giang Trường Thiên cũng rất khiếp sợ đối với bức tranh kia.

Sự kinh sợ của con người đối với xác c.h.ế.t của đồng loại là bản năng di truyền của cơ thể, như thế có thể phòng trừ loài người ăn thịt lẫn nhau.

Giang Trường Thiên phát hiện cơ thể Phong Nhi đang khẽ run rẩy, vẫn là do g.i.ế.c người ít quá. Thực ra là không có chuyện gì hết.

Ân cô cũng dần bình tĩnh lại, nghe lời giải thích của chủ tử thì hình như nói cũng có phần đúng.

Đôi mắt của con bé Miên Miên luôn rất khác biệt.

Chỉ là đôi phần dọa người ta.

“Không sao đâu, Ân cô, dọa bà rồi, bà nghỉ ngươi đi.” Giang Trường Thiên cất bức tranh đi rồi dẫn Phong Ca Nhi ra ngoài.

Giang Trường Thiên cầm bức vẽ dẫn con trai đi khá xa, đi tới chỗ ngày thường hay cưỡi ngựa, xung quanh không có một bóng người, một khu đất rất mênh mông.

Giang Trường Thiên tìm một chỗ ngồi xuống, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong thôn, cũng có thể trông thấy vị trí ngoài thôn.

Tầm nhìn ở đây rất tốt.

“Phong Nhi có chuyện giấu ca.”

Nhìn thấy bức vẽ của muội muội, Giang Phong như thể quay lại lòng đất tối tăm u ám kia vậy.

Nhìn t.h.i t.h.ể từ từ thối rữa lớp thịt biến thành xương cốt, rồi xương lại dần dần mục ruỗng, vỡ nát, hòa thành một thể với bùn đất, không có ánh sáng, chỉ có tối tăm vô tận, miên man dằng dặc.

Trong thoáng chốc ấy, nước mắt Giang Phong tuôn ra như nước suối.

Thực ra Giang Trường Phong cũng phát hiện ra trên người Phong Nhi có sự thay đổi đôi phần kỳ quái.

Trước khi hắn bị thương vẫn luôn có cái dáng vẻ ăn chơi trác táng, Giang Trường Phong có nói thì hắn cũng không nghe. Thế nhưng sau cái lần bị thương ấy, bỗng dưng lại trưởng thành sau một đêm, như thể chỉ sau một đêm đã thay đổi vậy, trở thành đứa nghe lời, hiểu chuyện, trầm ổn hơn nhiều.

Nhưng Phong Nhi không muốn nói đã xảy ra chuyện gì.

Gần như Giang Trường Phong để con trai ngay dưới mắt nhưng cũng không phát hiện ra điều dị thường nào.

Nhìn thực tế bây giờ thì vẫn có điều lạ thường.

Giang Trường Phong vươn tay ra sau ôm lấy bả vai con trai, dùng sức vỗ lên cánh tay hắn rồi bảo: “Không sao, không sao, Phong Nhi, không sao, có chuyện gì con đều có thể nói với cha, con không cần giấu cha, cha chịu được.”

Nghe thấy lời này của cha, Giang Phong khóc càng gớm hơn.

Hắn đường đường là nam tử hán nhưng lại bật khóc nức nở, nghẹn ngào, cả người run lẩy bẩy.

“Con biết tại sao muội muội lại như vậy, tại sao lại có thể vẽ ra bức tranh này.”

Giang Phong nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.

Hắn thuật lại một lượt cái lần bị thương suýt bỏ mạng đó, cảnh tượng đã nhìn thấy với cha hắn.

Mấy lần giữa chừng hắn há to miệng, khựng lại, rồi không nói tiếp được.

Thấy khói bếp trong thôn vấn vít lượn quanh, hắn vẫn tiếp tục nói.

“Đồ ngốc Giang Tiểu Du tự để lạc mình, con, Miên Miên, a nương đều chôn cùng một huyệt, bỗng dưng có một ngày, con cũng không nghe thấy tiếng khóc bên trên nữa, cha không biết cha đã đi đâu, đột nhiên con tỉnh lại con liền phát hiện khác lạ. Con sống lại, sức lực trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, đầu óc cũng thông minh hơn không ít.”

Giang Trường Thiên nghe lời kể lể của con trai nhưng không cắt ngang câu nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là tốc độ huyết dịch của cơ thể hắn như chậm cả lại, tay chân cũng lạnh ngắt.

Hóa ra hắn không chịu đựng dược.

Hắn thật sự không chịu được kết quả như thế.

Giang Trường Thiên cũng há hốc miệng mấy lần nhưng lại không nói được gì.

Bởi vì động tác há miệng có thể kéo cơ thịt trên mặt một cách đáng kể, để nước mắt không được rơi xuống.

“Con cảm thấy muội muội cũng từ đó trở về, con bé c.h.ế.t rất sớm, cho dù là từ đó trở về thì cũng không quá hiểu rõ thứ gì đâu, nhưng vì con bé vẫn luôn ở dưới lòng đất nên nó rất thích chơi với kiến, vậy thì, vậy thì con bé biết vẽ xương vẽ thi thể, có lẽ cơ thể của con bé cũng có chút ít thay đổi.”

Giang Trường Thiên nắm vai con trai, ngồi xuống bên cạnh con trai nghe hắn thuật lại những chuyện đã xảy ra.

Không biết tại sao, nhưng Giang Trường Thiên rất rõ, ấy chính là chuyện đã từng xảy ra với bọn họ.

Vì rằng nếu như lần đó Phong Nhi mất mạng thì dường như tất cả mọi thứ đều có thể dự liệu được.

Sức khỏe Giang Trường Thiên hắn không tốt, không chăm sóc được cho Dư Tỷ Nhi, mà Dư Tỷ Nhi có thể là ngu ngốc đã tự bán bản thân đi nên thất lạc, hắn và Hà muội đi tìm Ngư Tỷ Nhi, nhưng rồi bọn họ cũng buông rơi mất Miên Miên, mà Miên Miên trông cực kỳ giống hắn nên chắc chắn Giang lão phu nhân không muốn để con bé sống, thế nên con bé sẽ bị đầu độc mà chết, Hà muội muốn báo thù rồi sau bị người ta bẻ gãy cổ, một chiêu mất mạng.

Chỉ còn lại kẻ phế vật là hắn còn sống. Hắn sống thì có thể làm được trò trống gì?

Hắn muốn g.i.ế.c người, g.i.ế.c người khắp gầm trời cuối đất này để bồi táng cho thê nhi của hắn.

“Không sao, không sao cả, thật mà, Phong Nhi, chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Con sống lại rồi, Miên Miên cũng ở đây, Du Tỷ Nhi cũng còn, nương và cha đều còn đây, bây giờ còn có thêm Ân cô, không sao cả, ngày tháng sẽ ngày càng tốt hơn thôi.”

Giang Trường Thiên an ủi con trai.

Từng câu từng chữ đều nhẹ giọng dịu dàng.

Hệt như có ma lực. Lồng n.g.ự.c nhấp nhô phập phồng của Giang Phong dần dần bình tĩnh lại.

TBC

Mắt hắn đỏ hoe, hắn nói: “Cha, nếu như Miên Miên có điều gì khác lạ, chớ coi con bé là quái vật, con bé, con bé chính là Miên Miên, chính là muội muội con, là con của cha. Con bé ngoan lắm ngoan lắm, cuộc đời kiếp trước của con bé quá ngắn ngủi, đến hít thở con bé cũng không thở được, Miên Miên nằm trong quan tài bé tí ấy, bé lắm, chỉ có thể chiếm một góc nhỏ. Cha ơi, kiếp này điều con mong muốn nhất chính là Miên Miên có thể sống thật lâu, sống lâu trăm tuổi ngàn tuổi, bù cho cái thiệt của kiếp trước.”

Miên Miên ở trong sân chơi kiến gỗ bỗng dưng òa khóc lên.

Thính lực của nàng rất tốt vậy nên nàng nghe thấy cuộc nói chuyện của huynh trưởng và cha.

Nàng không ngờ rằng, không ngờ rằng bọn họ lại thảm thương như thế.

Nếu như nàng không có linh tuyền, cả nhà đều bỏ mạng, chỉ còn lại một mình cha, vậy thì sẽ là một tình cảnh tuyệt vọng lắm thay.

Nàng khóc, bên dưới càng lúc càng lắm kiến tụ tập, các lúc càng lắm kiến.

Vì đám cây non cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của chủ tử rất lớn, nên có hơi hoảng sợ.

Giang Trường Thiên an ủi con trai.

Hắn chậm chậm bước trở về. Đi rất chậm, từng bước chân giẫm lên nền đất, cảm nhận sự cứng rắn ngoan cường.

Lớp đất bùn cứng ở bên dưới này, cứ nằm rồi nằm, nhưng không thể quay người lại, không thể cử động, sẽ có cảm giác như thế nào?

Hắn không hề rơi lệ, nghe con trai thật lại chuyện cũ thê thảm như vậy mà đến giọt nước mắt đầu tiên hắn cũng không rơi.

Trái lại nghiêm túc chăm chú xem tranh Miên Miên vẽ.

Tranh Miên Miên vẽ cực tốt, m.á.u thịt rõ nét, xương cốt tròn trặn.

Người này là Giang Uyển chăng.

Giang Uyển là một cô nương xinh xắn, xương và m.á.u thịt đều rất đẹp.

Giang Trường Thiên bước từng bước quay về, hắn không khóc, không rơi lệ, hắn chỉ đờ đẫn nghĩ, nếu như cả nhà không còn nữa chỉ còn lại một mình hắn trên thế gian này thì hắn sẽ làm gì? Hắn sẽ làm thế nào, hắn sẽ phát điên, hắn muốn g.i.ế.c người, muốn lật đổ cả vương triều này, muốn khiến tất cả con người phải chôn cùng.

Hắn sống thêm một khắc đều là vì để khiến bọn chúng c.h.ế.t thêm một người.

Ngoại trừ chuyện này ra, hắn không còn lý do nào để sống tiếp cả.

Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.

Hắn tin hắn có thể làm được.

Giang Trường Thiên đi đến cổng nhà, hắn trông thấy Miên Miên bị đám kiến vây quanh, trông thấy Miên Miên ngồi trong đám kiến lệ rơi đầy mặt, Miên Miên vươn tay về phía hắn đòi bế.

Giang Trường Thiên bước đến, dịu dàng bế con lên.

“Đừng sợ, cha đây.” Cuối cùng Giang Trường Thiên cũng đổ lệ, hắn như thấy đám kiến vây kín t.h.i t.h.ể bé nhỏ, gặm nhấm từng chút một, con bé mềm yếu như thế, từ nhỏ đã chỉ biết cười.