Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 130



Kiến như thuỷ triều mà lui đi.

Giang Miên Miên cũng ngừng khóc.

Nàng duỗi tay lau nước mắt giúp cha.

"Cha, đừng khóc, hô hô."

Mắt Giang Miên Miên đỏ hoe, lại không nhịn được an ủi nam nhân trước mặt.

Hắn có một khuôn mặt xinh đẹp.

Xương đầu rất đối xứng đẹp đẽ.

Thực ra cũng có rất nhiều tật xấu, kén ăn, khả năng cũng nhát gan sợ bóng tối, thích giả vờ, thích lừa người, có thể chính là siêu cấp trà xanh lớn lên rất đẹp trai, nhưng hắn là cha nàng.

Hắn cũng sẽ khóc, sẽ đau lòng.

Giang Trường Thiên cười rồi.

Cười nhưng nước mắt không ngừng rơi.

Thính giác của Giang Miên Miên quá tốt, tâm trạng có chút ỉu xìu.

Có lẽ là nàng vừa mới sinh ra, mỗi ngày đều dựng tai nghe góc giường, thính giác được khai phá đến mức cực hạn, dẫn đến xa như vậy mà nàng vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của cha và a huynh.

Mặc dù nói chuyện rất nhỏ, nhưng mà nàng vẫn nghe xong hết.

Mặc dù thứ nàng vẽ quá khác người, nhưng cảm thấy với sự thông minh của cô bà, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, còn không bằng để cô bà tự mình công lược sớm một chút.

Lại không ngờ tới bởi vì chuyện này mà lộ ra nhiều bí mật như vậy.

Còn suýt nữa tiễn cô bà đi luôn.

Giang Miên Miên có chút hơi chột dạ, tối nay cho thêm chút nguyên liệu vào trong nước trà của cô bà vậy.

Nàng nghĩ, nếu như nàng không xuyên qua đến đây, nàng chính là như ca ca nói.

Một oa nhi đến cả cơ hội trưởng thành cũng không có.

Nghĩ thôi, vẫn sẽ cảm thấy rất buồn.

Hoàng hôn hôm nay cũng đỏ như m.á.u tươi, nhìn thôi đã khiến người ta thấy nghẹt thở.

Ngọn núi lớn phía xa xa liền nhau trông như quái thú, khiến người ta kinh hãi.

Đến cả cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mặt cũng như bàn tay của u linh, khiến người ta khó chịu.

Tâm trạng thực sự có thể chi phối một người, khi vui vẻ, nhìn thấy một cục phân cũng cảm thấy sẽ gặp được may mắn.

Khi bi thương nhìn thấy một bông hoa cũng cảm thấy nó có độc.

Giang Miên Miên khi ăn tối lộ ra dáng vẻ rất ỉu xìu.

Ân cô vốn bị dọa cho tim như ngừng đập, khi đó cảm thấy hình như thật sự ngừng một lúc, kết quả tiểu hài tử này, còn chưa mắng nàng, nàng đã tự mình ỉu xìu trước.

Làm cho Ân cô cũng không tiện phê bình nàng.

Còn phải cho nàng ăn, chọc nàng vui, kiếp trước chắc chắn nợ nhà bọn họ, món nợ lớn.

Giang Miên Miên phát hiện cha và a huynh đều mang vẻ mặt bình thường cùng nhau ăn cơm tối.

Dáng vẻ hòa thuận vui vẻ.

Không nhìn ra có thay đổi gì.

Chỉ là ăn xong cha nói phải đi tăng ca.

Huynh trưởng cũng đi theo.

Giang Miên Miên không biết phản tặc mỗi ngày phải làm cái gì, dù sao nàng cũng không tiếp xúc đến.

Cảm nhận ở nhà chính là, nhà dần dần biến to lên, cuộc sống dần dần trở nên tốt hơn, từ tầng lớp vô sản thuần túy dần dần trở thành gia đình có một chút xíu tiểu tư sản.

Có xe (hai con ngựa, xe ngựa.)

Có nô (gia giáo Ân cô.)

Có nhà (nhà tự xây, nhà đang trong quá trình dần dần biến to.)

Có tiền để dành (hầm ngầm được a nương đào ra mấy phòng mấy sảnh, đoán chừng là giấu bảo bối.)

Tần Lạc Hà phát hiện tâm trạng của tướng công và Phong ca nhi thay đổi, chỉ nghĩ là có chuyện, nàng ấy không hỏi nhiều.

Thấy Ân cô hình như cũng có tinh thần, còn có thể chăm sóc Miên Miên, cũng không có vấn đề gì.

Tần Lạc Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy rất sợ có chuyện gì, một năm này cảm giác như một năm nhặt về, cuộc sống quá tốt, có đôi khi nàng ấy cũng có chút lo lắng mình đang nằm mơ, thỉnh thoảng còn véo mình một cái.

Giang Du không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút lạ.

"Cô bà không sao chứ, vừa nãy sao lại ngất đi, có phải là do chăm sóc Miên Miên mệt quá không, nếu không, để Miên Miên ngủ với cháu, để cháu chăm sóc muội ấy."

Chăm sóc hai tỷ muội ngươi đều mệt, không chỉ là công lao của một mình nàng, ngươi cũng có vấn đề.

Ân cô mệt mỏi xoa xoa mi tâm nói: "Không sao, nghỉ một đêm là tốt."

Hai cô nương vẫn nên tách ra thì tốt hơn, đại cô nương mặc dù thỉnh thoảng hơi ngu ngốc, nhưng tốt xấu gì cũng là người bình thường, dễ dạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu cô nương này có cảm giác, một lời khó nói hết, đừng lây nhiễm qua lại chồng chéo với nhau.

Buổi tối trở về trong phòng, Ân cô rửa chân giúp Miên Miên xong, kẽ chân cũng được rửa sạch sẽ, thay y phục đi ngủ cho nàng xong, thả tóc xuống chải, đánh răng, dùng miếng gỗ chọc lỗ ở trên, sau đó xuyên từng sợi từng sợi lông bờm ngựa qua mà nàng yêu cầu, bàn chải nhỏ mịn màng, thứ chuyên dùng để đánh răng.

Dù sao hầu hạ tiểu tổ tông này lên giường phải có cả một bộ quy trình, phức tạp hơn cả chủ tử trong cung.

Đánh răng rửa mặt xong còn phải xoa bóp bụng, bắp chân, cánh tay cho nàng, nàng lộ ra dáng vẻ thản nhiên hưởng thụ, cực kỳ tự tại.

May là bà ấy đến đây, nếu không người khó hầu hạ này, làm sao sống được.

Trong phòng, từ đánh răng, chải đầu, xỏ chân, y phục ngủ, đến thùng thùng nắp nắp để ị, toàn bộ, nàng đều có thể nghĩ ra đủ kiểu mới, hình thù kỳ quái, chỉ vì thoải mái.

Bà ấy biết, cả đời này của bà ấy không được nhàn nhã.

Không có loại mệnh đó.

Phục vụ tiểu tổ tông xong, lưng già cũng hơi không dựng thẳng nổi.

Sau đó nhìn tiểu tổ tông lắc lư bưng một cốc nước qua, mặc y phục ngủ chuyên dụng, mái tóc mềm mượt nhu thuận, răng thơm, tay trắng.

"Cô bà, uống nước, cô bà vất vả rồi."

Tim mềm rồi.

Lưng già không đau nữa.

Ân cô nhận cốc nước, một hơi uống cạn.

Còn khen nói: "Thật ngọt, cảm ơn Miên Miên."

Là ngọt thật, khi tiểu tổ tông không hành người, đúng thật là chu đáo.

Không có con cháu thân sinh, bởi vì lúc ở trong cung lưu lại bệnh, Ân cô không có khả năng sinh dục, đối với hài đồng có một loại tình cảm cực kỳ khác biệt.

Bà ấy vừa thích vừa sợ, cảm thấy chính mình sẽ ghét hài tử, bởi vì bà ấy từng thấy hài tử rất tàn nhẫn ích kỷ.

Thực ra sau khi bà ấy không thể rời khỏi cái viện này, không thử thêm nữa, cũng không phải là bà ấy thật sự không thể trốn thoát.

Mà là buổi sáng hôm đó, nụ cười của tiểu cô nương quá ngọt.

Nàng tựa sát vào bà ấy, ở trong lòng bà ấy, ngủ thiếp đi.

Nàng không đề phòng bà ấy.

Nàng thơm bà ấy.

Cái miệng ngọt của nàng gọi, cô bà cô bà, như vịt con kêu quạc quạc, vẫn luôn gọi vẫn luôn gọi, một ngày có thể gọi mấy chục lần.

Khen hài tử xong, Ân cô hít sâu một hơi, sau đó mới thận trọng nhắc đến bức tranh hôm nay.

Bà ấy lo mình sẽ ngất đi, còn dựa vào giường mới bắt đầu nói chuyện.

Giang Miên Miên như bảo bảo ngoan ngồi trên giường, chân trần, đeo tất nàng không ngủ được.

Chân nhỏ trắng như tuyết.

"Tại sao Miên Miên muốn vẽ thứ như vậy?" Ân cô cẩn thận từng chút một hỏi.

"Muốn vẽ."

"Cháu thấy nó khi nào?"

"Không biết."

"Thế lần sau còn có thể vẽ ra nữa không?"

Giang Miên Miên gật đầu, vẫn có thể, môn này nàng được điểm A, hiếm khi có môn không kéo chân sau.

Tim gan tỳ vị thận, nàng đều có thể vẽ, còn có thể vẽ rất lập thể.

"Thế vẽ cái đó có lợi ích gì?" Ngoài việc dọa người ra, Ân cô có chút không hiểu nổi hỏi.

TBC

Giang Miên Miên nghiêm túc trả lời: "Có thể chữa bệnh. Tí Tiểu Trùng nói đầu hắn có tật, chính là trong đầu có thứ gì đó, cắt đi là được rồi."

Ân cô:...

Bà ấy biết Tí Tiểu Trùng là Tí thiếu chủ.

Tí thiếu chủ có tật hình như cũng từng nghe nói.

Nhưng trước nay chưa có ai có ý nghĩ kỳ lạ, còn có thể cắt đầu, thế chẳng phải c.h.ế.t sao.

Cắt đầu ra còn có thể đóng lại sao?

Ân cô cảm thấy vấn đề có chút phức tạp, cần phải trao đổi với Tí Soái một chút.

Bà ấy ôm tiểu cô nương vào trong lòng, mở miệng an ủi nói: "Không thể tùy tiện vẽ cho người khác xem, người khác sẽ sợ hãi, chúng ta sợ hãi thứ chưa biết, nếu như không tìm được đáp án, sẽ nghĩ đến tiêu diệt phiền phức, phiền phức sẽ không tồn tại nữa."

Giang Miên Miên phồng mặt lên gật đầu.

Biểu thị đã tiếp thu.

Nhưng không vui.

Đêm này, là Ân cô ôm Miên Miên ngủ.

Đêm này, Giang Trường Thiên quay lại căn phòng nhỏ bừa bộn mà hắn đã từng làm việc, nhìn vết khắc trên bậc cửa sổ, thông qua cửa sổ nhìn phiến cửa kia.