Giang Miên Miên cái gì cũng không làm được, ngoan ngoãn ngồi trên tấm đệm thô, nhìn kiến trong núi, thế mà cũng có thể chơi, nàng còn cho rằng chỉ có kiến trong nhà mới có thể chơi.
Không ngờ tới kiến trong núi cũng có thể nghe lời Tiểu Thụ.
Khói bốc lên từ thịt heo rừng nướng tươi, thơm không chịu nổi.
Giang Miên Miên thèm đến chảy nước miếng, nhưng không ăn được.
Uống một bát canh thịt nấm.
Giang Du đắc ý dạy cô bà nhận biết nấm.
"Cái này ngòn ngọt, loại này cực độc, luộc chín cắn một miếng, gà rừng lập tức ngã xuống."
Ân Cô:... Ngòn ngọt là làm sao nếm ra được?
"Cực độc giữ lại làm gì, còn không vứt đi, lỡ như vô tình cho vào trong nồi, cả nhà đều bị con đưa đi hết." Tần Lạc Hà quát một tiếng.
Giang Du lẩm bẩm: "Con chỉ cho cô bà xem thôi, cô bà không biết mà, lỡ như cô bà không cẩn thận ăn phải thì làm sao."
Ân Cô:...
TBC
Sau đó Ân Cô dường như phát hiện ra một ưu điểm của đại cô nương, nàng ấy dường như không quá sợ độc, bà ấy nhìn nàng ấy bẻ một góc nhỏ của cây nấm vừa nói là cực độc kia để nếm thử.
Ân Cô muốn ngăn cản đã không kịp.
Vội vàng tịch thu.
Đồ cực độc cũng có tác dụng, tác dụng lớn.
Đồng thời không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, đại cô nương này cứ cái gì cũng đưa vào miệng, cái gì cũng muốn nếm thử, bà ấy thật sợ sau này lỡ như gả vào một gia đình phức tạp, nhà kia tùy tiện đưa cho nàng ấy vài món không nổi bật cho nàng ấy ăn, có thể nhìn thì không có chuyện gì, kết quả là con cái không thuận lợi gì đó, tráng niên mất sớm gì đó, có quá nhiều.
Cả nhà đi dã ngoại ăn no nê, nghe tiếng khe suối róc rách, chim hót véo von, côn trùng ếch kêu, cảm nhận gió núi nhè nhẹ, cuốn đi hơi nóng, rất là thoải mái.
Phần cặn đồ ăn lúc ăn, Giang Miên Miên đều gọi đám kiến nhỏ đến cho chúng.
Cả nhà nói cười vui vẻ.
Ân Cô thực ra ban đầu cũng có chút căng thẳng.
Bởi vì nghe nói Hàn thế tử đến, luôn vô duyên vô cớ lo lắng cái nhà này sẽ có biến cố gì đó.
Mặc dù các chủ tử này mỗi một người hình như đều có không ít tật xấu, nhưng đều đối xử với bà ấy rất tốt, Tần thị nói bà ấy là cô cô của nàng ấy, đám hài tử liền thật sự gọi bà ấy là cô bà, cũng thật sự coi bà ấy như trưởng bối.
Tần thị và Giang tiên sinh cũng đối đối rất cung kính với bà ấy.
Lúc đầu bà ấy còn nghĩ rằng có âm mưu gì đó, sau đó phát hiện Tần thị chỉ tiếc trong nhà không có trưởng bối, muốn có một người lớn ở trong nhà trấn giữ, cũng rất yên tâm về bà ấy.
Ân Cô hơn nửa đời đều sống dựa vào tâm nhãn.
Cực kỳ trân trọng loại cảm giác tin tưởng này.
Những hài tử của phu quân bà ấy không tin tưởng bà ấy, luôn cảm thấy bà ấy là kế mẫu, giấu giấu diếm diếm.
Một nhà trước mắt này mặc dù không thân không thích gì với bà ấy, lại rất tin tưởng bà ấy, chuyện gì cũng không giấu giấu diếm diếm.
Ân Cô cảm thấy mình sắp biết được bí mật nhỏ của mỗi một người trong nhà, cũng là do bà ấy to gan, đổi thành người khác đều không chịu nổi.
Sau trưa mặt trời nghiêng về phía Tây, cả nhà bắt đầu thu dọn trở về.
Đại sứ chiêu an đến, một đám người xen lên trước.
Giang Trường Thiên lại dẫn thê nhi trốn đi, vào núi nhàn nhã một ngày.
Đạp ánh chiều tà vàng rực rỡ trở về nhà, có hơi chút mệt mỏi, nhưng vui vẻ.
Giang Miên Miên ngủ thiếp đi trên vai của cha.
Tỉnh dậy phát hiện mình được chuyển sang lưng a nương.
Đã đến nhà rồi.
Ngửi thấy mùi thuốc nhè nhẹ, rất thoải mái.
Ân Cô cũng thích mùi hương này trong nhà.
Bà ấy từ trong cung ra ngoài, thực ra cũng không thích những nơi đến đâu cũng thôi thối.
Giang gia mặc dù ở trong thôn, nhưng vừa đến đã cảm giác được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có mùi hôi.
Lại không ngờ đoàn người trở về, trong nhà đã có người đợi.
Dưới hai cái cây, một thiếu niên mặt vuông đứng đó.
Thiếu niên có vẻ tang thương hơn không ít.
Trưởng thành hơn không ít.
Giang Du mắt tinh, nhìn thấy trước, còn kích động hô lên: "Là Mạnh đại ca, huynh ấy vẫn còn sống!"
Giang Phong cũng chạy nhanh đến trước, muốn ôm quyền với Mạnh Thiếu Hà, lại thay đổi động tác, duỗi tay ra ôm đối phương.
Hai người tri kỷ gặp nhau, dùng sức ôm nhau.
"Mạnh huynh, sao ngươi lại đến đây, Hà huynh đâu?" Giang Phong có chút kích động nói.
Từ sau lần từ biệt trước đó, xảy ra rất nhiều chuyện rất nhiều chuyện, nhưng vẫn còn nhớ cảm giác khác lạ khi chính mình gặp Mạnh huynh Hà huynh, cũng từ lúc đó cuộc đời của hắn phát sinh một chút thay đổi.
"Mạnh huynh, kiếm phổ ngươi cho ta cực tốt, ta đều luyện tập cả, nóng lạnh không nghỉ. Kiếm ngươi cho ta cũng cực tốt, ta rất quý trọng, không c.h.é.m g.i.ế.c người không đáng c.h.é.m giết."
Giang Phong đứng trước mặt Mạnh Thiếu Hà, lại ôm quyền cảm tạ nói.
Mạnh Thiếu Hà trong khoảng thời gian này trải qua càng nhiều.
Đầu tiên bị trong nhà ném vào trong quân đánh đập chịu khổ, sau đó trộm trốn ra chịu khổ cùng binh sĩ, một đường chịu rất nhiều khổ, thấy rất nhiều sinh tử, lại nhìn thấy rất nhiều khổ, thiếu niên năm đó tràn đầy khí thế, trưởng thành rồi, ổn trọng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn chào hỏi mọi người, nghe cô bà mà bọn họ giới thiệu, hắn cũng gọi cô bà.
Đến cả Miên Miên cũng bị véo mặt một cái, cuối cùng Mạnh Thiếu Hà mới chào hỏi Giang Du.
"Tiểu Du Nhi trở nên xinh đẹp, càng đẹp hơn." Hắn mỉm cười nói.
Thực ra hắn đứng dưới cây đợi rất lâu rất lâu.
Khi hắn tới đây, thậm chí có chút không nhận ra nơi này.
Nếu như không phải hai cây vẫn còn đó.
Nhà tranh phòng ở ngày xưa nay xếp hàng chỉnh tề, nhìn tường ngoài đã thấy khác, giống như nơi ở của một danh sĩ nào đó ẩn cư trong núi sâu.
Lớn hơn rộng hơn, lại vẫn có thể hòa thành một thể với ngọn núi phía sau, dáng vẻ cực kỳ hài hòa.
Không đến gần, cũng chính là nhìn thấy bên ngoài của nhà ở, có vẻ như không có khác biệt quá lớn.
Đến gần mới phát hiện thế giới hoàn toàn khác, bên trong dường như mở rộng rất nhiều.
Chỉ là lần này đến đều không có ai ở nhà.
Hắn rất thấp thỏm.
Lo rằng vật đổi sao dời.
Gặp lại đã không giống trước kia.
Thậm chí sau khi đợi hai canh giờ, hắn đột nhiên cất bước, quyết định rời đi.
Hắn sợ, sợ Tiểu Du Nhi không phải Tiểu Du Nhi, chỉ là giấc mơ của hắn.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa kêu trong viện.
Không nghĩ tới ngựa của hắn vẫn còn nhớ hắn.
Thế mà lại nhảy ra khỏi viện, đi dạo trước mặt hắn.
Cắn tay áo của hắn, giữ hắn lại.
Mạnh Thiếu Hà gặp lại Giang Du.
Cô nương năm đó đeo giày rách đá tên bắt cóc kia, nay tự nhiên hào phóng, mặt tròn da trắng, mắt to môi hạnh, cười lên rực rỡ.
Thật tốt.
Năm tháng vô cớ, nàng ấy vẫn ở.
Thật tốt.
*
Buổi trưa ăn hơi chút dầu mỡ, lung tung bừa bộn.
Buổi tối cháo trắng dưa cải.
Cháo trắng rau cải cũng có thể nấu rất ngon.
Trong cháo lá xanh cuộn xoay.
Điểm tâm nấu ngay, còn có dưa muối ngâm.
Buổi tối Giang Du rất thành thạo thể hiện một tay trù nghệ.
Nàng ấy còn lộ huyễn kỹ.
Chiên điểm tâm thành hoa.
Đẹp mắt lại ngon miệng.
Vậy là kể từ lần trước ăn được mỹ vị nhân gian Mạnh Thiếu Hà ăn được tiếp bữa mỹ vị nhân gian thứ hai.
Lần này siêu vượt lần trước.
Lần trước ở Giang gia.
Lần này vẫn ở Giang gia.
Mạnh Thiếu Hà ăn rất nghiêm túc.
Giang Du chính mình thích ăn, cũng thích nhìn dáng vẻ người khác nghiêm túc ăn.
Nàng ấy nghĩ người không thành kính với việc ăn, chắc chắn không phải loại người tốt gì.
Loại người này miệng nói không thật tâm, không thể quen thân. (Giang Uyển: Nói số chứng minh thư của ta được rồi.)
Lần trước thiếu niên bảo mã đến, mọi người Giang gia đều không cảm thấy có gì không đúng.
Chủ yếu là điều kiện của đối phương quá tốt, điều kiện của bọn họ quá kém, không nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều.
Nhưng lần này, khuôn mặt vuông nhỏ này mang vẻ tang thương, cười như một kẻ ngốc với Giang Du.
Ngoại trừ Giang Du, người cả nhà đều phát hiện không đúng.
Đôi mắt kia của Ân Cô như quét mìn, quét lên quét xuống liên hồi.
Bà ấy không quét Mạnh thiếu niên.
Bà ấy biết, đây chẳng phải là đơn truyền của Mạnh gia sao.
Bà ấy từng gặp cha của Mạnh Thiếu Hà khi còn nhỏ, cũng như vậy, mặt vuông vuông.
Từng gặp gia gia của Mạnh Thiếu Hà, cũng là mặt vuông vuông.
Người Mạnh gia rất dễ nhận biết.