Người Ân Cô đang quét là Giang Du.
Mặc dù bà ấy đứng về phía đầu đại cô nương nhà mình, nhưng trong lòng cũng không nói ra được những lời hạ thấp người Mạnh gia.
Ở trong Kinh, người Mạnh gia căn bản là ứng cử viên mà mỗi một vị phu nhân đều muốn chọn làm con rể.
Mặt vuông nhỏ có thể không phải là dáng vẻ được các thiếu nữ khuê các thích, nhưng chắc chắn là dáng vẻ được mọi nhạc mẫu thích.
Ân Cô không hiểu sao có một loại cảm giác, không phải chứ không phải chứ, đại cô nương nhà mình đây là đi trúng vận cứt chó gì vậy.
Tần thị cũng phản ứng lại.
Ăn cơm xong, Giang Trường Thiên trực tiếp hơn, cười nói: "Mạnh công tử có phải đến lấy ngựa hay không, con ngựa này vẫn còn nhớ ngươi, có thể thấy tình sâu, còn có miếng ngọc bội này, Du Tỷ Nhi không hiểu chuyện, nhận thứ quý trọng như vậy, chúng ta cầm trong lòng bất an, bảo quản lâu như vậy, cuối cùng cũng xem như vật về tay chủ."
Ân Cô liếc nhìn, hay lắm.
Ngọc này cũng đã tặng ra rồi.
Không hiểu sao có một loại cảm giác sứ mệnh phải thêm môn học tập huấn cho đại cô nương.
Sau này gả vào Mạnh gia, chắc chắn phải ra ngoài gặp người.
Không thể mang vẻ không dùng được.
Không thể nào luôn là mèo mù gặp phải chuột chết.
Trong chớp mắt cả nhà đều có cảm giác trận địa sẵn sàng đón địch.
Giang Miên Miên cũng không chơi kiến nữa, tò mò nhìn chằm chằm thiếu niên mặt vuông.
Ô hô, ánh mắt này nhìn a tỷ của thiếu niên không giống.
Giang Du thấy mọi người nghiêm và trịnh trọng như vậy, như thể đang muốn bàn chuyện lớn, hỏi: "Có cần con ra ngoài cửa trông không?"
"Phụt!"
Mạnh Thiếu Hà vốn dĩ rất căng thẳng thấy Tiểu Du Nhi khuôn mặt cũng đầy căng thẳng hỏi, hắn không nhịn được mà cười.
Rồi nhanh nhẹn "bang!" quỳ xuống.
"Thiếu Hà lần trước về kinh, đã báo cáo tâm tư với phụ mẫu, Thiếu Hà ái mộ Giang Du cô nương, muốn cưới Giang cô nương làm thê, chỉ vì loạn binh loạn mã, không thể quay về kịp thời, chia biệt đã lâu, tâm tư của Thiếu Hà chưa từng thay đổi, phụ mẫu khó có thể đến đây, nhưng Thiếu Hà được tổ phụ tổ mẫu đồng ý, mang theo thư của tổ phụ, ngọc bội này chính là vật tín cầu cưới."
Mạnh Thiếu Hà nhìn Giang Du.
Tiếp tục nói: "Mạnh Thiếu Hà ở đây lập lời thề, nếu có thể cưới được Giang cô nương về, cuộc đời này nắm tay đồng hành, không nạp thiếp không nhị sắc [1] , chỉ là gia tộc Thiếu Hà con cháu đơn bạc, nguyên nhân hẳn là do gia tộc chúng ta, nếu sau này con cháu không thuận lợi, cũng có thể nhận nuôi hài tử trong tộc."
[1]
[1] Bình sinh không biết tới người đàn bà thứ hai.
Giang Du lúc ban đầu là xem náo nhiệt, sau đó đột nhiên phát hiện mình chính là náo nhiệt.
Tiếp theo đã nghe đến chuyện hài tử rồi.
Mặt Giang Du ngay lập tức đỏ bừng.
Bởi vì A Thúy mang thai rồi... Nàng ấy cũng đại khái hiểu được tại sao có thể mang thai.
Người này làm sao vậy, chẳng lẽ nói người nhà họ có bệnh, không thể sinh?
TBC
Cũng khá đáng thương.
Chẳng lẽ là vì thế mới tìm nàng ấy sao.
"Mạnh Thiếu Hà gặp Giang cô nương vừa quen đã thân, thích sự chân thành thẳng thắn của Giang cô nương, thích cách Giang cô nương đối xử thành tâm thành ý với người nhà, thích dung mạo xinh đẹp của Giang cô nương, thích trù nghệ của Giang cô nương, Thiếu Hà không có gì hơn người, rèn luyện thân thể từ nhỏ, thân thể còn khá tốt, chắc chắn sẽ không c.h.ế.t sớm, nhất định có thể chăm sóc Giang cô nương thật tốt, xin được thành toàn."
Mạnh Thiếu Hà là võ tướng thế gia.
Không thích quanh co lòng vòng.
Gặp lại giai nhân.
Một hơi nói ra những lời này.
Bởi vì hắn thấy rất nhiều sinh tử.
Hắn sợ lần trước không nói, lần này không nói, lần sau sẽ không có cơ hội nói nữa.
Giang Miên Miên kinh ngạc đến mức nhét ngón tay vào trong miệng.
Thẳng thắn như vậy.
Bị Ân Cô kéo ngón tay ra, lau sạch, nàng mới phản ứng lại.
Mặt Giang Du đỏ, cổ cũng đỏ hết lên, có chút ngây ngốc, lại nghĩ một chút, khuôn mặt vuông nhỏ này đẹp chắc chắn không đẹp bằng cha, nhưng cũng lại không cảm thấy đáng ghét.
Đã là trong tất cả nam tử quen biết, nghĩ đến nếu như phải sống cùng nhau, cảm giác không quá bài xích.
Chẳng qua nàng ấy vẫn ngẩng cái đầu ngốc nhìn cha nương.
Giang Phong mặt đầy kinh ngạc, từ tri kỷ thưởng thức nhau đến có một loại cảm giác ta xem ngươi là huynh đệ ngươi lại coi ta là đại cữu tử, sau đó lại có chút kinh ngạc, ánh mắt của vị Mạnh huynh này không được tốt lắm.
Mặc dù hắn rất thích muội muội nhà mình, cũng chắc chắn không nói ra lời không tốt, nhưng bảo hắn cưới một cô nương như Giang Tiểu Du, hắn cảm thấy mình rất dễ bị tức đến chết, không dám cưới không dám cưới.
Tần Lạc Hà có chút kinh ngạc, đây là chuyện lớn, chuyện lớn, nàng ấy nhìn chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đợi tướng công làm chủ.
Trong lòng Giang Trường Thiên oán thầm thế nào, không thể biết được.
Giang Miên Miên chỉ thấy cha bày ra vẻ kinh ngạc, sau đó mở miệng nói: "Sau khi các ngươi đi, loạn binh loạn mã, trong thôn gặp phải đạo tặc tập kích, người cả thôn cùng nhau chống trả quyết liệt, chúng ta mới sống sót, loạn thế mạng người như cỏ rác, đại quân triều đình đến, chúng ta dốc hết sức lực, nhịn đói cung cấp lương thảo, đại quân Tí Lục đến, chúng ta cũng dốc hết sức lực, nhịn đói cung cấp lương thảo. Vì để sống sót, chúng ta có thể là phản tặc, cũng có thể là sơn tặc, bây giờ mặc dù tiếp nhận chiêu an, nhưng thời thế hỗn loạn, chúng ta nguyện ý hứa gả Du Tỷ Nhi cho ngươi, ngươi có nguyện ý ở đây đủ ba năm rồi mới về kinh không?"
Ánh mắt Tần Lạc Hà sáng lên, thế này tốt, ngay dưới mí mắt, yên tâm. Vẫn là tướng công lợi hại, nói chuyện chiêu con rể thành chuyện đường đường chính chính như vậy, có thể giữ lại ba năm thì có thể giữ lại ba mươi năm.
Sau khi Mạnh Thiếu Hà hơi suy nghĩ một, trả lời: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Mạnh gia, gia huấn của Mạnh gia, canh nhà giữ nước, không thể vung đao với bách tính vô tội, đây chính là cơ sở để ta vững góc trong thế gian, đạo không còn, ta cũng không còn, ta nguyện ý ở đây ba năm, nhưng không thể làm trái với đạo nghĩa của ta."
"Đồng ý!"
Giang Trường Thiên tự mình đỡ Mạnh Thiếu Hà đứng dậy, thân thiết nói: "Tiểu Mạnh, con thích ở phòng phía nam hay phòng phía bắc, ta thấy khẩu vị của con thiên về ngọt, Du Tỷ Nhi nấu đồ ngọt rất ngon, sau này bảo nó nấu nhiều một chút."
…
Đêm khuya.
Giang Miên Miên bò lên giường của a tỷ.
Chen vào lòng a tỷ, có chút tò mò hỏi: "A tỷ có vui không? Mạnh Thiếu Hà kia cầu hôn, tỷ suy nghĩ thế nào?"
Giang Du véo mặt muội muội một cái, nói: "Không được gọi thẳng tên, cô bà biết được sẽ xử muội. Ta có thể nghĩ cái gì chứ, mệnh của phụ mẫu, lời của bà mai, loại chuyện hôn sự như này, không thể tự mình nói, cha mẹ quyết định chắc chắn là tốt nhất."
Giang Miên Miên không tin, làm sao có thể, cho dù thật sự bị tẩy não thành công như vậy, chắc chắn có suy nghĩ của mình.
Nàng chọc vào bụng mềm của a tỷ nói: "A tỷ không thích Mạnh đại ca chút chút nào sao?"
Giang Du đắp chăn lên đầu, cũng đắp chăn lên Giang Miên Miên, trong chăn tối thui.
Nàng ấy mới mở miệng nói: "Hắn là người đầu tiên tặng quà cho ta từ nhỏ đến lớn, ta nhận, không có người xui xẻo, ta cảm thấy hắn người này khá tốt."
Nói xong, Giang Du lại lo lắng chính mình dạy hư muội muội, vội vàng nói: "Muội không được như vậy, muội muốn cái gì, nói với chúng ta, chúng ta đều tìm về cho muội."
Hơi thở nóng khi a tỷ nói chuyện phun lên mặt Giang Miên Miên, Giang Miên Miên cúi đầu, đầu liền đụng vào n.g.ự.c của a tỷ, mềm mại.
Giang Miên Miên nghĩ, nhanh thật, tiểu cô nương ăn vụng bánh quế hoa , đều sắp xuất giá rồi.
*
Cuộc đời khổ ngắn, phải vui hết mình.
Uống rượu, người liền lâng lâng.
Giang Hoài Sinh không say, hắn ta chỉ là uống nhiều, khó chịu.
Lâu rồi không uống nhiều rượu như vậy, trước kia một mình hắn ta thỉnh thoảng uống một chút, Tinh Nhi cũng sẽ uống cùng hắn ta.
Hắn ta rất ít khi xã giao.
Với địa vị trước kia của hắn ta, nhi tử của Thái phó, người khác cũng sẽ không ép hắn ta uống rượu.
Chỉ có ngày thành thân, hắn ta vui vẻ, uống nhiều một chút.
Hắn ta nằm xuống liền nằm mơ.
Trong mơ chính mình rời khỏi huyện Minh, trở về Kinh Thành, được trả lại nguyên chức vị, chăm chỉ làm việc, lại cực kỳ phí hoài, thậm chí không được tiêu sái như khi ở huyện Minh.
Sau đó Thấy hoàng tử đăng cơ, muội muội Ngọc Loan trở thành Hoàng hậu.
Hắn ta bỗng lắc mình trở thành quốc cữu.
Địa vị của hắn ta lập tức tăng lên.
Chốc lát người đến đông như trẩy hội.
Quan trên trước đây đối xử với hắn ta rất khách khí, hắn ta một đường thăng tiến, trở thành Lễ bộ thượng thư.
Mặc dù có tóc trắng, nhưng cũng đạt đến địa vị cực cao, ngồi cao trên triều, khách quý chật nhà.
Ngọc Loan lựa chọn một nhà tốt cho Uyển Nhi, môn đăng hộ đối, trong nhà đối phương ít chuyện , Uyển Nhi gả qua đó chắc chắn sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn.
Chỉ là nhi tử có hơi không có tiền đồ, chẳng qua vẫn tốt, cũng không gây hoạ lớn, tìm một nữ tử môn hộ thấp một chút rồi thành hôn, cuộc sống có hơi gà bay chó sủa, nhưng cũng có một đôi tử nữ.
Thân thể nương vẫn khỏe mạnh, cả nhà hòa thuận náo nhiệt vui vẻ.
Hắn ta nhếch miệng cười, bỗng nhiên cảm thấy hơi khát.
Muốn uống nước.
Hắn ta mở mắt ra, lại thấy màn giường rung rung.
Hình như có tiếng thở dốc.
Hắn ta gọi một câu: "Tinh Nhi."
Màn giường ngừng rung lắc, tiếng thở dốc cũng dừng, tiếng mở cửa đóng cửa vang lên.
Hắn ta bỗng nghĩ không biết có phải là tiện tỳ nào nhân lúc hắn ta ngủ mà làm chuyện không đứng đắn trong phòng của hắn ta hay không, vậy cũng quá hoang đường rồi.
Hắn ta uống nhiều, đầu óc vẫn hơi ngây ngốc.
Màn được vén lên, hóa ra lại là Tinh Nhi.
Trên mặt nàng ta có nước mắt.
Y phục xộc xệch.